phamdagiang
member
ID 71496
03/14/2012
|
ẢO ẢNH THIÊN ĐƯỜNG !
ẢO ẢNH THIÊN ĐƯỜNG
Phạm Đà Giang
((o_o))
Ảo ảnh vốn không có thật; Thiên đường cũng chỉ là tưởng tượng chứ có ai mang máy ảnh lên Thiên đường chụp cảnh giới ở trên đó, rồi mang về trần gian cho chúng ta thấy đâu? Cho nên Thiêng đường cũng chỉ là ảo ảnh nốt.
Thế nhưng, dưới hạ giới này th́ h́nh ảnh đó có thật! Chẳng những h́nh ảnh thật mà mắt ta cũng nh́n thấy hiện tượng, h́nh dáng, màu sắc và mọi chuyển động của sự vật hữu h́nh hữu tướng đều thật, rất thật. Nhưng chỉ thật phần vật chất thôi, c̣n phần tinh thần (vô h́nh) th́ nh́n không thấy, sờ không đụng nên không thể có h́nh ảnh được.
Chính v́ những h́nh ảnh thật ở thế gian này, mà nó đă gây nên bao nỗi khổ đau, bất hạnh, đắng cay nghiệt ngă và hệ luỵ cho nhân loại vô vàn khổ đau chỉ tại nó gây nên. Sao vậy? Bởi những tiện nghi vất chất, những thứ xa hoa phù phiến nó khêu gợi và quyến rũ những ai ham muốn, thèm khát và đam mê những thứ đó, mà người ấy lại không hiểu rằng: chính những thứ đó cũng là ‘ảo ảnh’ nữa. V́ bản chất của sắc tướng là “KHÔNG”! (Sắc tức thị không!) từ không mà có, và sau một thời gian vô thường th́ từ có lại trở thành không (Không tức thị sắc). –Ví dụ cái áo ta đang mặc, được tạo thành từ những thứ không phải là áo, do duyên hợp giả có chứ không thật có. –Nó là sợi của cây bông, là công sức của người thợ dệt thành vải. –Nó là khuy nút của nhựa platic, là phẩm màu của người thợ nhuộm và người thợ may kết lại thành cái áo, mà vốn sợi bông, nhựa platic, phẩm màu và công lao động vốn không phải là cái áo! Do duyên hợp nó thành cái áo. –Vậy bản chất của cái áo mà ta đang mặc nó là ‘Không’, do duyên hợp nó tạm giả có mà thôi.
Sau một thời gian vô thường! Cái áo bạc màu, vải sơ cứng, vá vai, rách đường tà! Cái áo tàn hoại… Trở thành “KHÔNG”.
Vậy th́ tại sao người ta cứ phải chạy theo những “Ảo ảnh thiên đường” để nắm bắt những thứ ấy, để tự làm khổ ḿnh. V́ chúng không thuộc nhu cầu cần thiết trong cuộc sống hàng ngày! Nó chỉ là xa hoa, phù phiếm mà thôi.
Xin dẫn chứng cụ thể:
*Theo bản tin VnExpress ngày 1-3-2012. Của Cục pḥng chống tệ nạn xă hội. Cục phó Lê Đức Hiền cho biết: "Người tham gia hoạt động mại dâm cũng đang trẻ hóa. Một số người mẫu, ca sĩ, diễn viên, sinh viên, học sinh cũng tham gia bán dâm, h́nh thành các đường dây theo dạng hợp đồng… Những gái bán dâm có học thức, ngoại h́nh đẹp, biết ngoại giao được kư hợp đồng lao động trá h́nh với đại gia dưới chức danh thư kư, trợ lư ngắn hạn để hợp thức hóa cho những chuyến công tác, nhưng thực chất là hợp đồng mua bán dâm…”.
Những thành phần vừa nêu, chắc chắn không phải v́ thiếu cơm rách áo. Có chăng là thiếu những phấn son, áo quần theo mốt thời trang! Thiếu xe máy, xe hơi! Thiếu những tiện nghi vật chất cao sang để đua đ̣i cho bằng hoặc hơn thiên hạ, hay để nở mày nở mặt với chúng bạn… Nói chung là ham ăn sung mặc sướng nên phải làm bằng mọi cách, kể cả làm đĩ để có tiền hầu đạt ước mơ! Mà không nghĩ đến hậu quả phải trả giá quá cao bằng chính nhân phẩm, đạo lư, liêm xỉ vả bản thân của ḿnh c̣n bị nhiễm bệnh hoa liễu di truyền cho thế hệ sau…
Nói chung, những cô gái ấy chỉ v́ những thứ vật chất hào nhoáng bề ngoài nó làm mờ tối lương tri, phải bám dâm cho người ta giày ṿ xác thân ḿnh để có tiền. Khi kiếm được tiền, th́ đi sắm phấn son để tô vẽ cho “vẻ đẹp bên ngoài thân xác” trong lúc đem những thứ cao đẹp trong tâm hồn ra bán… để rồi đắp đổi cho cái đẹp bề ngoài…Nói rơ hơn là các cô gái ấy đă lấy nhân cách, đạo đức cao quí của tâm hồn ḿnh đem ra bán, lấy tiền mua những thứ xa hoa phù phiếm để bôi vẽ bên ngoài xác thân cho đẹp! Đó là việc làm thiếu khôn ngoan, thiếu khôn ngoan v́ lấy cái tốt đẹp cao quí tiềm ẩn vĩnh cửu, để đổi lấy cái đẹp bề ngoài thấp hèn mong manh sương khói! Việc làm đó, thiết nghĩ là kẻ mất trí!.
*Cũng cùng việc măi dâm, nhưng trường hợp tận đáy bất hạnh th́ lại khác. Mai, cô gái vừa 20 tuổi, gia đ́nh nghèo. –Ông bố đạp xích lô bị xe nhà binh tông mạnh vào phía sau xe của ông, ông văng vào gốc cây ven đường làm gẫy xương cả hai chân! Cái xe th́ bẹp nát. Đă mấy tháng chạy thuốc thang, chân ông c̣n bó bột lần thứ hai! Mẹ bị bại liệt nằm tại chỗ đă hai năm nay. Gia đ́nh có ba chị em mà Mai là chị lớn, buộc phải gánh vác mọi thứ trong nhà. –Lo miếng ăn cho cả nhà dù rau cháo đạm bạc và thuốc thang cho cha và mẹ cùng sự học hành của các em, nên phải vay nợ quá nhiều, kể cả vay nặng lăi hầu trang trải viện phí và thuốc thang… Khiến tinh thần Mai bị suy sụp nặng nề!. Nàng chỉ mong làm sao để có tiền trang trải những món nợ oan nghiệt mà chủ nợ họ đang đến đ̣i từng ngày, từng giờ!
Mai đành cho các em thôi học để không phải trả học phí và phụ giúp kiếm tiền. Nàng mở quán nước nho nhỏ để lây lất cơm áo, nhưng nợ vẫn chất chồng. Nàng là đầu tầu nên phải oằn lưng gánh vác gia đ́nh! Ngày nào cũng có người đến đ̣i nợ, năn nỉ riết thành trai mặt không c̣n biết xấu hổ là ǵ nữa…Mai thẫn thờ ngồi mơ màng nh́n về tương lai một màn đêm tăm tối, nàng thầm nghĩ! “Phải chi có ông Bụt hiện xuống như truyện cổ tích Tấm Cám thời xưa, Bụt bảo: “Ta cho con một điều ước muốn, vậy con muốn điềi ǵ?”. Nàng trả lời không cần suy nghĩ: “Bẩm Bụt, con chỉ cầu xin có một công việc ǵ đó, đủ để trang trải hết mọi nợ nần mà thôi”. Đang tưởng tượng ‘một giấc mơ ảo vọng thiên đường’ th́ bất chợt có chiếc xe hơi kiểu thể thao mui trần ngừng trước quán của Mai. Một gă đàn ông đă luống tuổi, xuống xe đi thẳng vào quán, kéo ghế ngồi, và gọi một ly café đá. –Mai bưng nước ra, đặt trên bàn mời khách. Gă nh́n nàng với dáng nét dịu dàng, thơ ngây trong trắng! Thân h́nh mảnh mai, cặp mắt đen đượm vẻ u buồn xa vắng!. Hắn lên tiếng: “Cô có biết người phụ nữ tên Phượng nhà gần đây không?”. Nàng nhíu mày một thoáng suy nghĩ, đoạn trả lời hắn: “Em không thấy có ai tên Phượng ở quanh đây cả”. –Phải chăng Bụt nghe thấu tiếng thở than của nàng, nên cho ông này hiện xuống, ông đó là một gă ‘đại gia’ người Hoa ở Chợ Lớn. Hắn ăn chơi đàn điếm khét tiếng trong giới dư tiền thừa của. Hắn luôn đi lùng kiếm gái tơ trẻ đẹp và giăng bẫy con mồi để thoả măn thú ‘dâm dục’! Hắn nói tiếp: “Cách nay hai tuần cô Phượng đến khách sạn của tôi xin việc làm, tôi bảo cô ta để lại địa chỉ lúc nào cần tôi đến t́m. Bây giờ đang cần, tôi quên không hỏi số nhà cô ta. Nhờ cô t́m giúp hộ tôi, nếu không thấy th́ nhờ kiếm hộ một cô nào cũng được, miễn người đó trên dưới 20 tuổi là được”. Nói đoạn, hắn ta đưa cho Mai cái danh thiếp của hắn là chủ khách sạn ‘Mộng-Lành’ rồi hắn nói tiếp: “Địa chỉ của tôi để liên lạc”. –Mai ấp úng, vụng về nói lí nhí:
-Thưa anh, em chắc chắn quanh đây không có ai tên Phượng cả. Nếu có thế chính em xin vào làm được không ạ? Hắn trả lời:
-Được chứ, như vậy càng hay và khi nào cô có thể bắt đầu đi làm? Nàng mừng quưnh và lúng ta lúng túng:
-Thưa anh, lúc nào cũng được ạ! –Hắn tỏ ra ḿnh là người am tường và có ḷng rộng răi nên hắn nói nhẹ nhàng rằng:
-Tôi th́ muốn cô đi làm ngay bây giờ, nhưng như thế là kẻ chỉ biết lo cho phần ḿnh mà không biết lo cho người khác, đó là hạng người ích kỷ. Tôi th́ luôn phải lo cho cả hai bên cùng có lợi cô Mai ạ. Cho nên tôi tặng cô 200 đôla, gọi là tiền thưởng sự t́nh nguyện vào làm cho tôi và tạm ứng 300 đô, để cô chi dùng việc nhà lúc đi làm cô Mai nhé!. –Kỳ thật, đó là cái bẫy mà hắn giăng ra để bắt con mồi c̣n đang ngơ ngác trước cảnh đời muôn vẻ và đem vào ḷ sát sinh mần thịt!!!. –Nàng nhủ thầm: Cả tài sản nhà ḿnh không quá 50 đô, nếu có giá trị tới mức đó th́ chủ nợ họ đă xiết để trừ nợ rồi. Giờ đậy, cùng một lúc nhận được số tiền to lớn quá, khiến nàng tựa hồ như ‘mơ’ khi ḿnh đang tỉnh thức vậy. Nàng cảm động thưa:
-Thưa anh, để em thu xếp việc nhà và sắm sửa quần áo cho tươm tất rồi sáng thứ hai tuần sau em đến tŕnh diện anh được không ạ?
-Ồ! Được, được chứ. Vậy 10 giờ sáng cô ghé nhé! Và đưa danh thiếp của tôi cho nhân viên tiếp tân để họ dẫn vào gặp tôi nghe!. Thôi tôi về, hẹn gặp nhau sau hỷ. –Hắn thủng thẳng đi ra xe, Mai đứng tựa cửa nh́n theo bóng dáng hắn ta mà ḷng vui rộn ră, y như h́nh ảnh một thiên xứ đang nhè nhẹ bay bổng lên tầng mây để về cơi trời, chốn cao thăm thẳm ở nơi đó chỉ có “chú Cuội” ngồi gốc cây đa mà thôi.
Mấy hôm nay, Mai háo hức với số tiền khổng lồ của chủ khách sạn Mộng Lành vừa cho vừa tạm ứng để nàng đi làm cho hắn. –Việc trước tiên là nàng đổi ra tiền Việt đoạn mang một số đi trả cho các chủ nợ để chấm dứt hàng ngày họ đến nheo nhéo đ̣i tiền như tiếng kèn réo rắt bi ai, của một đám tang lục hạ huyệt vậy!. Xong nàng thưa với cha mẹ và thông báo cho hai em biết là hoàn cảnh gia đ́nh nhà ḿnh đă thay đổi để bước lên một nấc thang xă hội kể từ nay và nợ nần xem như đă trang trải hết… -Khiến cha mẹ và hai đứa em mừng vui khôn xiết! Ông cha sửa lại thế ngồi v́ cái chân bị bó bột nên tê cứng, rồi ông hỏi:
-Nguyên cớ nào mà có thể xoay chuyển được hoàn cảnh thuận tiện như thế hả con? Mai nói tóm tắt là có chủ khách sạn “Mộng Lành” đến mướn nàng làm cho ông ta và ông ta đă cho và tạm ứng tiền để ồn định việc nhà trước khi tới làm. “V́ vậy bố mẹ cứ an tâm tĩnh dưỡng và các em th́ bắt đầu đi học trở lại”. –Nghe nàng nói vậy, mẹ và các em tin tưởng mănh liệt và hy vọng một tương lai huy hoàng sáng lạn, nhưng ông bố th́ im lặng! Ông nh́n vào hư không, chỉ thấy “trống không” mênh mông! Mênh mông… Ông nhủ thầm: “Con gái ḿnh vừa mới lớn; tuổi xuân như bông hoa vừa hé nở, ong bướm, yến anh dập d́u!!! Làm sao mà tin được? Phúc hay là hoạ đây!!!”.
Chiều hôm ấy, Mai đi phồ mua áo quần, cả một chút phấn son nữa. Nàng nhờ cô bán hàng trang sức chỉ bảo cách tô son, nhồi phấn! Cô bán hàng nh́n nàng vẻ chiều mến đoạn nói nhẹ nhàng: “Giá mà chị có nhan sắc như em, th́ chị để tự nhiên như vầy, nó đẹp hơn nhiều. Vi son phấn không làm cho người ta tăng thêm vẻ đẹp, mà nó chỉ có mục đích là ‘che bớt’ cái xấu mà thôi. Mà em th́ vốn đă đẹp rồi, vậy th́ lấy phấn son để che cái ǵ nào?”.Nghe cô bán hàng khuyên bảo như thế, khiến Mai phân vân tự hỏi, làm sao bây giờ?:
-Em cám ơn chị về lời giải thích và dạy bảo chân thành của chị. Chả biết có ǵ để tạ ơn chị. Thôi th́ em trả số tiền phấn son, nhưng không mua. Xin chị hoan hỷ nhận cho em vui chị nhé!
-Hỳ hỳ! Em nói như thế là chị vui rồi, cần ǵ phải nhận tiền mới vui chứ! Thôi th́ cho chị làm quen với em là đủ rồi.
-Em xin đội ơn chị ạ!…
((o_o))
Đúng 10 giờ sáng Thứ hai, Mai tới khách sạn “Mộng Lành”, nàng đưa tấm danh thiếp cho anh ở quầy tiếp tân. Anh ta thoáng đọc, đoạn ngẩng lên hỏi: “Cô tên Mai phải không?” nàng trả lời: “Vâng ạ!”. Rồi anh ta bảo “Đi theo tôi, ông chủ đă dặn tôi rồi”. Anh ta đưa nàng lên tầng 3, mở cửa pḥng số 317 rồi nói: “Cô vào đây ngồi chờ, để tôi đi mời ông chủ tới”. –Vào trong, nàng thấy căn pḥng rộng thênh thang, trang bị bàn ghế salông, bàn viết, tủ quần áo, giường ngủ lớn. Trên bàn có lọ hoa cẩm chướng vừa mới cắm, và khay nước trà cũng vừa pha c̣n nóng… Bất chợt có tiếng mở khoá và cánh cửa mở ra, hắn bước vào Mai nhận ra hắn, nàng khép nép, nhỏ nhẹ: “Em chào anh ạ!”. Hắn vui vẻ hồn nhiên nắm tay Mai kéo nàng ngồi xuống ghế bên cạnh và nói: “Anh vui mừng thấy em đến đúng giờ và nét đơn sơ, mộc mạc không trang điểm như những cô gái thị thành, khiến nh́n em anh thấy lọ hoa tươi này c̣n kém em xa!!!”. Nàng nhận thấy hắn đổi cách xưng hô là ‘anh’ thay v́ ‘tôi’ như hôm hắn tới quán nước của ḿnh, nên nàng hơi lo sợ một điều ǵ đó sẽ xảy ra! Rồi hắn gọi nhân viên mang đồ ăn sáng lên. Viên đầu bếp bưng khay đồ ăn, thức uống sang trọng đặt lên bàn, bầy biện xong, anh ta cúi chào đi ra, th́ hắn ra theo và khoá cửa lại cần thận. Xong quay vào gọi:
-Mai ngồi xuống cùng anh ăn sáng đi nào! Nàng đứng loay hoay không giám ngồi, hắn lại gần nắm tay Mai mắt đau đắu nh́n nàng như muốn ăn tươi nuốt sống! Khiến nàng nh́n xuống chứ không dám nh́n thẳng vào hắn. Hắn liền buông tay ra nhưng hai tay hắn lại ôm nàng và kéo gần lại hăn hơn. Khiến Mai lùi lại sau, và cứ lùi măi đến khi sát vào tường th́ đành đứng yên. Hắn liền hôn nhè nhẹ vào má nàng, rồi từ từ đến hôn tai, hôn cổ! Dần dần đến hôn môi nàng một cách êm ái, chứ không mănh liệt dồn ép. Hắn cảm thấy nàng run run, sợ sệt nhưng không chống cự… Hắn luồn tay xuống ngực cởi từ từ khuy áo nàng ra, rồi hắn lùa tay vào trong sờ bóp. Khiến Mai thở hồn hển… Hắn liền bế nàng đặt lên giường, xong hắn cởi phăng áo ngực nàng ra làm bầu ngục căng đầy phơi ra ngoài! Hắn úp mặt vào cặp vú của nàng và bú liếm chùn chụt một cách đê mê của lạc thú t́nh dục! Cuối cùng hắn kéo quần của nàng ra để toàn thân nàng trần trụi, hắn nh́n thân thể nàng y chang Thúc Sinh ngắm Kiều tắm: “Rơ ràng trong ngọc trắng ngà / Dày dày sẵn đúc một toà thiên nhiên” (Bức tranh khoả thân của Nguyễn Du). Và rồi việc ǵ tới, phải tới !!!. Mai đành nhắm mắt! Cắn rắng chịu đựng mặc cho hắn rầy ṿ thân xác, nàng nhủ thầm: “Đừng khóc” nhưng nước mắt cứ ứa ra! Bởi không c̣n con đường nào khác để cứu văn hoàn cảnh của gia đ́nh nàng trong lúc này… Tựa Như Thuư Kiều phải bán ḿnh chuộc cha: “Tiếc thay một đoá trà mi / Con ong đă tỏ đường đi lối về / Một cơn mưa gió nặng nề / Thương ǵ đến ngọc tiếc ǵ đến hương”(Kiều). Thế là cuộc đời nàng đành đi vào con đường măi dâm… (Xin t́m đọc “Coi Chừng Cạm Bẫy” phóng sự đĩ điếm của Phạm Đà Giang)./.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat