phiphihanoi
member
ID 73580
10/03/2012
|
Giấc yêu 1
Hồi bé mẹ thường hay la mắng hắn v́ tội ăn nhanh. Hậu quả là có lần hắn bị hóc xương cá phải đi bệnh viện. Nhưng với một thằng bé trông như Tam Mao và lúc nào cũng bị đói như hắn th́ làm sao mà rút kinh nghiệm.Măi sau này khi năm 13 tuổi,lần đầu tiên tự đăi bản thân một bát phở tái,hắn mới thấy được cái thú tao nhă của sự ăn uống nhẩn nha, thư thái của kẻ có tiền.
Ấy là chuyện của gần 40 năm trước. Chiến tranh vừa kết thúc. Hắn theo lũ trẻ cùng phố đi phá các căn hầm tránh bom Mỹ, đẽo gạch đem bán lấy tiền để phụ mẹ hắn mua gạo.
Giơ ngón tay bị giập đă buộc tạm, thằng bé nhem nhuốc cầm cái quẩy chấm vào bát nước phở và khoái chí nghe tiếng vụn vỡ trong miệng cùng vị ngọt béo của món ăn ao ước. Nó ngẫm nghĩ và phát hiện ra một điều là phải trải qua gian nan, vất vả cùng với những đau đớn bầm giập, mới có thể đạt được mong muốn của ḿnh. Có ǵ đó giống như là hạnh phúc, ấy là sau này hắn mới lơ mơ hiểu ra.
Nỗi ám ảnh hồi nhỏ này đến tận bây giờ, gă đàn ông cả đời ngơ ngác ấy mới ngộ ra lần nữa. Ấy là khi hắn thấy như là yêu.
Thật ra chuyện yêu với hắn đă trở nên quá xa vời tựa một giấc mơ. Phàm đă là mơ th́ hẳn phải đẹp và dễ vỡ, tựa như những bong bóng xà pḥng ngũ sắc bay lơ lửng trong một buổi hoàng hôn, mà cô bé hàng xóm ngồi trên cửa sổ tung ra cùng tiếng cười lanh lảnh, “Tam Mao” đứng nh́n những cầu vồng lơ lửng rơi vỡ trên tóc,tai rồi biến thành những giọt nước trên trán, trên má lấp lánh như những giọt nước mắt từ trên trời rơi xuống.
Hắn gặp nàng rất là t́nh cờ. Giống như cô ca sĩ Phương Thanh vẫn hát giọng giật giật“t́nh yêu như ánh nắng chiếu ấm áp tim ta t́nh cờ”. Một cô gái có đôi mắt đen, nh́n hút vào hồn người khác làm hắn thấy như ấm áp trong ḷng.
Là hắn tự cảm thấy thế thôi. Người như thế ai mà có cảm t́nh với hắn, một kẻ luôn bị đàn bà yêu và thôi yêu.
Kể cũng lạ và cũng chả có ǵ lạ, đó là người ta tự nhiên thấy yêu một ai đó rồi một ngày tự dưng lại hết yêu. Hắn sợ. Nhiều người cũng sợ, nhưng cái ǵ làm người ta sợ đôi khi lại làm người ta thích. Hắn cũng thế, cho nên hắn không thể quên nàng. Hắn thấy như là đau khổ về điều này.
Lại nói về đau. Ở cuối phố có một bác thợ điện. Bác này có biệt tài cầm dây điện mà không bị giật. Chuyện này nhiều người biết rất rơ. Hắn thử một lần, tí chết, cạch đến già. Cho nên có những sự việc hay lời nói ta thấy b́nh thường, mà có người lại thấy đau khổ nhiều năm, có khi là cả cuộc đời tàn lụi. Hắn th́ khác,không c̣n thấy đau khổ là ǵ, cùng lắm là “ buồn năm phút”.
Tôi biết nhiều người cũng nói thế với nhiều người khác. Chỉ khi nào một ḿnh, hồn như lạc vào trong buổi chiều yên tĩnh đến mức ta có thể nghe thấy tiếng một con ong vẽ ṿng quanh khóm hoa và không gian phảng phất hương thơm kỳ lạ bỗng hiển hiện một nỗi cô đơn thánh thiện.
Hắn là một kỹ sư ngành khoan. Không phải là dầu khí ở Vũng Tàu hay thăm ḍ mỏ vàng Ở bên Căm. Chỉ là khoan cọc nhồi làm móng cho các công tŕnh xây dựng. Nghề này những năm trước hái ra tiền, bây giờ hết thời rồi. Mà nhiều nghề bây giờ cũng hết thời rồi.
Đến như vợ hắn hồi chưa sống ly thân, có lần nói bô bô “lăo này bây giờ chán lắm, đếch biêt khoan, hết thời rồi” Hắn tái cả mặt. Nhưng xem ra cô ta nói có lư, sau cái lần vợ hắn ngoại t́nh, chuyện đến tai. Từ ấy hắn chả c̣n làm ăn được ǵ nữa.
(c̣n nữa)
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
hoasenhanoi99
member
REF: 643671
11/20/2012
|
Hi anh !
Em đọc bài viết của anh mà thấy như là quen quá trong lời kể của anh hai em và các bạn của anh ấy, sao mà giống nhau đến thế??? Các anh ấy cũng ra những khu nhà đổ nát cũ và đào đẽo gạch đem bán cho người ta lấy tiền mua đồ.Em c̣n nghe các anh than rằng: ngày xưa, thời Pháp họ xây nhà đổ xi măng kỹ lắm nên để đẽo được 1viên gạch có khi trầy da . lóc thịt , chảy máu ghê lắm.Đọc bài của anh xong em nghe cay cay nơi sống mũi, có ǵ đó dâng lên ở trong ḷng không nói thành lời anh à.Em thay mặt cho tất cả nhưng người trẻ sinh ra sau chiến tranh , được sống một cuộc đời may mắn hơn các anh ( cái này chưa chắc à nha, v́ có khi ngoài vật chất c̣n cần một đời sống lành mạnh về tinh thần nữa, mà cái này tụi em hơi yếu và hơi thiếu...,) xin chúc cho anh luôn được hạnh phúc và mạnh khỏe và thành đạt để cống hiến được nhiều cho Tổ quốc Việt nam thân yêu của chúng ta anh nhé!
|
|
phiphihanoi
member
REF: 643684
11/20/2012
|
Có lần hắn nghe thấy ai đó từng nói “ người phụ nữ nào c̣n giữ được một chút ngây thơ trong tâm hồn mới thật là đáng yêu”. H́nh như điều này hơi hiếm hoi ở thời đại @. Đă lâu lắm hắn không gặp lại từ “cống hiến” trong đời thường, nó cũng tương tự như từ “tẩm bổ” của thời những chú bé đẽo gạch sau chiến tranh. Ngày ấy, khi đi thăm người ốm, người ta thường mang đến một hộp sữa, cân cam và nếu là chục trứng gà hẳn đă là sang lắm!!!
Hắn không biết nàng là ai? Nhưng nàng nếu sinh ra trong thời chiến tranh, biết đâu nàng đă là một Đặng Thùy Trâm.
Nàng xem ra thật sự vẫn c̣n một chút thơ ngây trong tâm hồn. Thế là đủ để những người như hắn “cống hiến” rồi…đâu cần đến mục tiêu cao cả như Tổ Quốc.
( Hi hi vài ḍng vui xin gửi tới Sen)
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|