montessori2014
member
ID 79961
04/12/2015
|
Từ một lời nhắn trong hộp thư
Tác Giả
Như Sao
Lòng tử tế của người qua đường là điều ta thường gặp trên nước Mỹ. Nó làm nên vẻ đẹp của đời sống, đem lại cho ta nhiều an ủi. Sau đây là câu chuyện xảy ra từ một lời nhắn tin trong hộp thư, mời các bạn theo dõi.
NS
Lời nhắn mà tôi nhặt lên được từ hộp thư tại trường chỉ vỏn vẹn có vài dòng “ Gọi cho Margaret theo số 555-6167”. Cả hai cái tên, tên người gửi và tên số máy điện thoại đều xa lạ đối với tôi. Thế nhưng ở cái trường dạy về ô tô này, tôi vẫn thường có nhiều cuộc gọi từ những người đang tìm ai đó sửa xe cho họ. Ngày hôm đấy, tranh thủ trong giờ ăn trưa, tôi bấm số máy.
“Cho tôi hỏi cô Margaret” , tôi nói.
“Phải, tôi là Margaret”, một giọng nói cất lên.
“Tôi là Ron Wenn. Tôi có một mẩu giấy hẹn gọi cho cô”, tôi tiếp tục, băn khoăn không biết xe của người phụ nữ này bị chuyện gì.
“Thật mừng vì anh đã gọi. Anh hãy dành cho tôi một ít thời gian, vài phút được không? Tôi có một việc muốn nói với anh và tôi nghĩ là anh sẽ thú vị khi nghe điều ấy.”
“Được rồi”, tôi vừa trả lời vừa nhìn đồng hồ. Tôi chỉ có vài phút trước khi phải vào lớp lại.
“Tôi là y tá của bệnh viện St. Luke’s Presbyterian, và ngày hôm qua khi đang trên đường về nhà, lúc rẽ xuống đường 290 thì chiếc xe của tôi bắt đầu trở chứng”
“Lúc đấy đã nửa đêm, và tôi chỉ có một mình. Tôi rất sợ phải tấp vào nơi nào đó ven đường. Và rồi cuối cùng xe của tôi tắt máy. Tôi lái xe vào vệ đường. Ngồi bên xe, tôi lo lắng tự hỏi, không biết mình phải làm gì bây giờ.”
Tôi không phải là người thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi thực sự cần phải quay lại lớp học.
“Có phải bà muốn tôi kiểm tra lại xe phải không, thưa bà?” Tôi hỏi.
“Hãy để tôi nói tiếp,” người phụ nữ trả lời.
Tôi thả chiếc bút chì lên đống giấy tờ trước mặt khi Margaret tiếp tục câu chuyện của bà ấy.” Bỗng nhiên, có 2 gã thanh niên, khoảng 20 tuổi, dừng xe sau lưng tôi và ra khỏi xe. Tôi thực sự không biết những gã này định làm gì. Tôi cảm thấy thật sợ hãi.
“Họ hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra và họ nói điều gì đó, dường như họ có thể làm cho xe chạy lại được. Sau đó tôi nhấc mui xe lên.
“Tôi vào trong xe và thầm cầu nguyện những gã này đừng làm điều gì xấu. Vài phút trôi qua, họ kêu tôi khởi động lại máy. Tôi không thể tin được ! Xe nổ máy ngay! Mấy gã thanh niên kia đậy lại mui xe và nói với tôi, xe bình thường lại rồi và tôi nên đưa xe đến một nơi nào để kiểm tra lại càng sớm càng tốt.”
“Và bà muốn tôi xem lại xe và chắc chắn rằng mọi thứ đều OK, phải không bà?” Tôi hỏi.
“Ồ không, không phải vậy. Ông nghe tiếp này.” Người đàn bà tiếp tục.” Tôi cảm thấy rất biết ơn họ. Tôi cảm ơn họ rối rít và đề nghị được trả tiền. Nhưng họ không lấy tiền. Họ chỉ nói rằng họ là học trò cũ của ông trước đây.”
“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên hỏi.” Họ là học sinh của tôi? Họ là ai thế?”
“Họ không nói với tôi. Họ chỉ cho tôi tên của ông, tên trường và bảo tôi gọi điện thoại cảm ơn ông.”
Tôi không thể tin được. Tôi không tìm ra được lời nào để nói. Ngoài việc dạy các em sửa xe, tôi thường cố dạy cho họ mọi điều về cuộc sống-về những niềm vui nho nhỏ và những tấm lòng lương thiện, dạy cho họ cách để giúp đỡ mọi người. Chỉ có điều thực sự không bao giờ tôi biết, những em học sinh của mình học những điều ấy được bao nhiêu.
“Ông Wenn, ông còn đó không?” bà Margaret hỏi.
“Tôi còn đây”, tôi trả lời.
“Ồ, tôi hy vọng ông hiểu, tôi biết ơn nhiều như thế nào”, bà Margaret nói.
“Tôi cũng hy vọng bà biết rằng tôi biết ơn bà nhiều lắm, bà Margaret. Cảm ơn bà đã gọi cho tôi”, tôi trả lời và cúp máy.
Tôi trở lại lớp học với lòng đầy xúc động, nhận biết thêm một điều, những em sinh viên của tôi đã giúp đỡ mọi người nhờ những gì họ đã được người thầy dạy trên lớp. Tôi đã có món quà tuyệt vời nhất dành cho người thầy mà chắc chẳng có món quà nào khác so sánh được.
NS - theo Ron Wenn and Nancy J. Cavanaugh
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
cafekho
member
REF: 694128
04/12/2015
|
Người Mỹ họ cũng hay bịa ra nhiều tình huống khiến người ta cảm động lắm!
Nhưng, cứ thế mà đời đẹp làm sao!
Lâu lâu mới thấy chị Montessori ha, chị khỏe thật nhiều phải không?
---
|
|
lagim
member
REF: 694131
04/12/2015
|
Chị ơi sao chị đi đâu lâu quá vậy?
Chị biết hông bất kỳ nhà nào của Chị ... lagim đều vào, dù len lén hay đường đường chính chính (•‿•), và lagim luôn được học một điều gì ấy từ những bài đăng chị chia sẻ,
em cảm ơn Chị …
|
|
montessori2014
member
REF: 694239
04/14/2015
|
Cảm ơn các em Caphe & Lagim vào đọc topic của chị . Người Mỹ hay ở đâu cũng có tốt xấu mà em . Đây là 1 truyện ngắn trích trong Chicken Soup For The Soul , Bà Như Sao dịch ra tiếng Việt chị thấy hay hay đem vô chia sẽ với bà con . Chị giờ ở nhà trông cháu quét dọn phụ nấu cơm cho sấp nhỏ nên bận còn hơn người đi làm 8 tiếng nửa . Niềm vui hạnh phúc của chị tuổi về chiều đó hi hi ! Chúc các em mọi sự luôn như ý .
|
|
cafekho
member
REF: 694256
04/15/2015
|
HEllo chị
Người Mỹ họ có loạt bài "Chicken Soup For The Soul" thật là hay, hàng loạt câu truyện về tình cảm tốt đẹp, đức tính tốt đẹp của con người, hành động của những người tốt bụng, cao thượng làm xao xuyến tâm hồn. Một số người vẫn bảo, truyện đa số là bịa ra, cũng có 1 số có thật vì người Mỹ cũng có người tốt bụng mà.
CF thì không muốn theo chủ nghĩa hoài nghi đâu, vì thế giới này cũng cần phải tươi sáng hơn phải không chị!
Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư của VN viết cũng hay lắm, sự chân thành, chân quê trong câu văn khiến cho mình khó có thể nghi ngờ cái tâm của một nhà văn đích thật! Rồi của người dân nông thôn nữa!
Truyện của cô Nguyễn Ngọc Tư cũng hay lắm, chị cho phép CF post ké vô đây nha!
Mến.
---
|
|
montessori2014
member
REF: 694309
04/15/2015
|
Chị gốc miền Tây Kiến Hoà Bến Tre . Khi Đọc truyện của nhà văn nữ Nguyễn Ngọc Tư chị cảm nhận được đặc sản Nam Bộ trong đó em à . Bên nầy có Audio nghe nửa , nhưng chị vẫn thích tự đọc hơn . Chị chờ em đem truyện vô nha . Cám ơn em nhiều lắm .
|
|
cafekho
member
REF: 694336
04/15/2015
|
@Chị Mon
Cô Ngọc Tư này là "đặc sản" Cà Mau đó.
Kiểu nào cũng nhứt
Tiểu phẩm của Tư Bờ Lau
Mấy rày Ba Khía buồn suốt từ tóc tới gót chân, buồn đặc tới mức vẽ ra được dạng hình, hít vào sặc thở ra ho. Bên xóm họ ăn mừng tưng bừng đón nhận bằng chứng nhận vườn có con mương dài nhứt, tiếng đờn ca ong óng vọng qua làm Ba Khía thêm tan nát. Kỷ lục duy nhất mà gia đình Ba Khía nhận cũng đã hai năm, vừa rồi danh hiệu nhà đông con nhứt xóm cũng bị người bên sông lấy mất, khi đứa trẻ thứ mười ba của họ ra đời.
Mà, nhà không có chứng nhận kỷ lục gì thì sao có thể ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ. Cổ nhân cũng dạy, làm người trong trời đất phải có kỷ lục gì với núi sông. Đến chùa là chốn vô vi cũng đua nhau tượng phật lớn nhứt, cột chùa chạm nhiều hình rồng nhứt, mái chùa cong nhứt, chỗ tụng niệm mát nhứt.
Người ta sinh ra có bàn chân bảy ngón, hay mọc đuôi thì nhẹ lo, kiểu nào cũng được biên vô sách kỷ lục có nhiều ngón nhứt hay đuôi dài nhứt. Nhà Ba Khía không được trời thương, tụi nhỏ ra đời chân tay vừa đủ, muốn kiếm được ngôi số một vợ Khía phải phấn đấu bằng sạch trứng, vậy mà giữ danh hiệu chỉ được một năm.
Bằng chứng nhận bị tháo bỏ rồi, vách nhà trống nổi gai ốc. Ba Khía nghĩ đủ đường, lập đủ kế. Con Hai Mén thấy tía rầu rĩ quá cũng thương, nói thôi để tui lấy bừa một ông già Đài Loan què hết ba chân, biết đâu được công nhận hiếu thảo nhứt xóm. Rõ ràng là hy sinh thân gái để gởi tiền cho tía má, chớ mong gì hổn hển với ông già hút gió hong kêu. Nhưng mới trù tính thì gái trong xóm rủ nhau đi lấy chồng ngoại làm con hiếu thảo cả bầy. Thua me gỡ bài cào, Ba Khía bắt con Đèo nuôi tóc, với hy vọng chừng mười năm thì tóc dài phết đất, đi nhận cái bằng kỷ lục gia treo trong nhà cho đỡ lạnh. Nhưng một bữa con nhỏ bị đánh ghen, vợ thằng bồ xởn rụi mái tóc sắp chấm gót. Những người đứng coi vụ ẩu đả chồng mày chồng tao một phen hú vía khi chí trên tóc Đèo bay vèo vèo như vãi gạo. Mà tụi chí thì cứ gặp đâu xâu đó, làm nên một cuộc lây lan cục bộ, dầu gội trị chí chợ xã cháy hàng.
Ba Khía tự hỏi kiếp trước mình ăn ở sao mà giờ ông trời chơi ác. Kế hoạch lập kỷ lục kiếm mảnh bằng làm thuốc cứ gặp trắc trở khó đỡ. Biểu thằng Út Mười không được tắm để lấy danh hiệu ở dơ thì nó suốt ngày ở ngoài mưa. Cho con Út Chót hai tuổi rưỡi đi thi hát “Thiên tài Việt” mong lấy kỷ lục ca sỹ nhỏ tuổi nhất thì phát hiện ra nó quá già so với đám trẻ tham gia. Có đứa còn chưa biết nói, lủm củm bò ra và ca “ngóe ngoe ngoeeeeeee”. Thằng cha Em Xi giới thiệu đó là bài hát “Nước mắt cho tình đầu”, thiệt vô lý hết sức. Ba Khía uất vợ không thể đẻ thêm để bồng đứa nhỏ ba tháng tuổi đi thi, chắc mẻm về nhứt.
Nhưng có va vấp trên đấu trường kỷ lục gia, mới biết trời cao đất rộng. Vợ Khía nghĩ chị đã là người chịu đòn chồng giỏi chẳng thua ai, đâu hay xóm dưới có bà vợ giỏi hơn, bị ông xã xiên đũa than nóng qua lòng tay mà tuyệt không than thở gì. Ba Khía cũng tưởng anh sẽ giật giải người uống rượu mạnh nhứt huyện, lúc ra đấu với Năm Lít chỉ biết tay trắng ra về. Đối thủ, chỉ với cái tên thôi nói hết trình độ rồi, Ba Khía chừng hai lít tám đế Gò Đen đã nằm dài ra ngáy.
Cả nhà trông vô thằng Còi với tài lặn lâu, mà suốt cả chục năm mò cua bắt ốc nó đã có bề dày kinh nghiệm. Màn biểu diễn vừa rồi thất bại, chỉ vì đối thủ của nó xỉn quá nằm dưới đáy sông đến năm giờ đồng hồ mới trồi lên. Ba Khía vác đơn đi kiện nhưng tòa bảo Trung tâm kỷ lục xóm Ó đâu có viết câu “lặn lâu, với điều kiện vẫn còn sống”, vậy nên họ không sai khi trao bằng chứng nhận cho thằng cha ngỏm củ từ. Đành phải đợi người ta sửa quy chế, nhưng trong cái quãng thời gian dằng dặc đó biết đâu lại có những kiện tướng lặn mới xuất hiện, trong cái thế giới lủ khủ dân bắt ốc mò cua.
Mỗi ngày Ba Khía mỗi già, khát vọng về nhứt vẫn đậm đặc nồng nặc, ti vi vẫn không thôi phát những tin kỷ lục vừa mới bị phá, xã có dây đu qua sông dài nhứt, huyện có nhiều chợ xây để bỏ hoang nhứt, tỉnh có nhà hát dột nhứt, trường có nhiều trò học lớp năm mà hong biết chữ nhứt. Những kỷ lục xướng lên như mũi kim đâm vào trái tim hom hem của Ba Khía.
Và ý tưởng táo bạo đã được nảy ra trong khổ đau.
“Phải làm sân đậu trực thăng. Má tụi nhỏ nhắm coi, xóm mình mai kia không chèo xuồng nữa, đi chợ bằng trực thăng hết, mà chung quanh nhà họ chỉ có ao mương sình bùn, sân đâu mà đậu. Mình được miếng đất rộng, đủ đậu chục chiếc trực thăng. Sẵn đó, sắp nhỏ sẽ làm dịch vụ cho mấy chiếc trực thăng, như bán dây buộc, dán kiếng cho đỡ trầy, rửa trực thăng, bơm vá bánh lăn”. Ba Khía bàn với vợ, trong một bữa căng cao su hứng nước dột từ trên mái lá xuống bàn thờ. Vợ lấy tay áo vá chằng đụp lau mồ hôi, hổn hển hỏi biết lấy tiền đâu. Thì vay, mượn, Ba Khía nói chắc nịch, lấy lại vốn mấy hồi. Chắc chắn sẽ lấy được danh hiệu “sân đậu trực thăng đầu tiên và rộng nhứt xóm”.
Miệng nói tay làm luôn, Ba Khía phát hoang đám lúa đang trổ đòng đòng quanh nhà, trong lúc vợ đi vay nóng vay lạnh nợ ngắn nợ dài. Ai đi qua cũng nghĩ Ba Khía bồi đất lên sân chắc để trồng đậu trồng cà. “Giỡn hoài, sân đậu trực thăng đó cha nội”, Ba Khía cố nén lòng để khỏi nói ra.
Sợ hàng xóm cạnh tranh, nhưng không khỏi. Khi cái sân tráng xi măng chừng phân nửa thì phải bỏ ngang vì hết tiền, mà miếng vàng bịt răng cuối cùng cũng đã cạy bán. Mấy đứa nhỏ lỡ miệng, lộ chuyện Ba Khía làm sân đậu trực thăng, bên xóm bắt đầu rục rịch làm y cái sân của anh. Nhưng họ lấp luôn đám ruộng, nói về rộng thì bãi đậu của Ba Khía không có cửa so đo.
Trong tuyệt vọng, nhìn mấy nhỏ lùa bò ra ăn cỏ ở sân đáp trực thăng xây nham nhở, Ba Khía hình dung cái ngày tận của mình chắc lạnh vô biên độ, vì về đất mà không có chứng nhận kỷ lục nào cặp nách đem theo. Một buổi trưa trời mưa lưa thưa, Ba Khía bất ngờ nhận được giấy mời đi nhận kỷ lục Thiếu nợ nhiều nhất xóm.
Thiệt là trong rủi có may. Biết rằng danh hiệu này khó giữ được lâu, nhưng vui được chút nào hay chút ấy, đâu phải ai cũng may phước có cái kỷ lục cất trong nhà.
Nguyễn Ngọc Tư
---
Cô Tư này cổ giữ bản quyền dữ lắm, ít cho ai sao chép blog để cổ còn "kiếm cơm" (nghề kiếm sống của cổ mà chị.). Nên cuối cùng, chắc là chị chỉ có thể đọc mấy bài cũ của cổ thôi. Muốn đọc bài mới thì phải mua sách đó, "Đong tấm lòng" là sách mới nhất của cổ!
Nếu chị ở VN thì CF gửi tặng, vì ở xa quá nên tạm thời "xù" vậy!
Chúc chị vui, vô sauriengblog có thể đọc được nhiều lắm!
http://www.nguyenngoctu.net/
Mến!
---
|
|
montessori2014
member
REF: 694372
04/16/2015
|
Cám ơn em lần nửa nè . Chu đáo quá . hihi! Giờ chị đi xuống nhà ăn cơm . Tối rảnh vào sauriengblog xem tiếp . Mấy đứa con chị mùa hè nầy về Can Tho , năm nay sức khoẻ chị hơi xuống nên để xem có tháp tùng tụi nó được không nửa .
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đã đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ý kiến |
|
|
|
|