nguyenbay
member
ID 62830
08/20/2010
|
CUỘC SỐNG LÀ BIẾT...CHỜ ĐỢI!
Ai cũng bảo: “Sống là không chờ đợi”! Nhưng có thật chúng ta sống mà không chờ đợi được ư?
Hàng trăm ngàn học sinh đi thi, họ chờ đợi suốt 12 năm hoặc c̣n hơn thế để cho 2 ngày gay go và đầy lo lắng. Cha mẹ lo lắng chờ đợi con cái cũng suốt 12 năm hoặc c̣n hơn thế. Đi thi th́ kẹt xe, đi về th́ tắc đường, phải đi chầm chậm, phải kiên nhẫn nhích dần từng cm, phải chờ đợi để không xảy ra điều đáng tiếc, không xảy ra điều ǵ với con cái và người xung quanh. Chờ đợi là lo lắng cho bản thân và cho những người xung quanh.
Trong cuộc sống gia đ́nh, có lúc Cha mẹ nóng nảy, thậm chí đánh mắng con. Thay v́ con bỏ đi th́ con ngồi lại im lặng chờ đợi cho cơn giận đi qua, ngồi lại bên cha nói chuyện. Ngược lại, con cái nói lời không phải trong lúc nóng giận không kiềm chế được ḿnh, cha mẹ chờ cho con dịu đi, ngồi lại bên con.Chờ đợi là tôn trọng lẫn nhau!
Những người yêu nhau, cách xa nhau cả chiều dài đất nước, cách xa cả hai cuộc chiến tranh. Những người phụ nữ ở nhà tần tảo nuôi con, chờ ngày đất nước ḥa b́nh, chờ ngày người thân yêu trở về. Chờ đợi là hy sinh, là t́nh yêu.
Chồng đi dưới những ánh đèn màu, những tiếng nhạc lôi kéo. Vợ ở nhà chờ đợi chồng quay trở về với ḿnh và với con cái. Dù là phải chờ đợi trong từng phút giây xót xa, giận hờn, ghen tuông. Nếu không tin, không yêu th́ sao lại phải chờ? Chờ đợi là tin cậy, dù đau xót!
“Em đi bằng nhịp điệu 1.2,3,4,5 Anh đi bằng nhịp điệu 6,7,8,9,10″… Em c̣n bé bỏng lắm, khờ dại lắm, chưa lớn, chưa bước nhanh bằng anh. Anh không chờ th́ làm sao em có thể theo kịp anh. Chờ đợi là yêu người và yêu ḿnh. Sao lại bảo sống là không chờ đợi!
” …Như hoa từng đợi nắng, như gió t́m phi lao, như trời cao mong mây trắng…” như em từng đợi anh như thế, t́nh yêu đôi khi là sự chờ đợi, chờ đợi là yêu thương, là t́nh yêu. Nếu không có chờ đợi, t́nh yêu chẳng thể nào trọn vẹn.
Những mầm cây non nớt, được đất mẹ ấp ủ từng ngày, không giục giă. Mầm non dần lớn lên, gió cũng chờ từng ngày, sương cũng chờ từng đêm. Chờ đợi là yêu thương, là cưu mang sự sống!
Nếu ai từng đọc “Câu chuyện ḍng sông” của Hermann Hesse th́ chắc hẳn biết v́ sao Tất Đạt có thể vượt qua mọi khó khăn, bởi v́ ba khả năng: Biết suy nghĩ, biết nhịn đói và biết chờ. Biết nghĩ để phân biệt đúng và sai, thật và giả, tạm thời và bền lâu.Biết nhịn đói để không bị cái đói điều khiển ḿnh mắc bẫy, nuốt nhằm chất độc, chất bẩn. Biết chờ để không bị ḷng si mê, nóng giận, tham lam sai khiến, đẩy ḿnh vào sai lầm và vội vă. Cả ba xét cho cùng cũng chỉ là biết chờ đợi: Suy tư là khả năng chờ đợi của trí tuệ, không vội vă kết luận điều ǵ. Nhịn đói là cái chờ của thể xác, bết kiềm chế cơn thèm khát.
Ngược lại, không chờ đợi là buông cho bản năng kéo xuống, như ly nước đổ ra. Ly nước đă đổ ra th́ không lấy lại được, người buông theo bản năng th́ rơi xuống thấp. Khi ai cũng nhào tới v́ dục vọng, không chờ đợi th́ cuối cùng kết quả là sự hủy diệt. Kẻ tồn tại là người biết chờ và biết nhịn.
Chờ đợi là dấu hiệu đầu tiên của văn hóa. Làm người phải biết chờ đợi.
Sống là biết chạy, biết chờ và biết chậm. Rất đơn giản, sự thật ấy không nằm ở khẩu hiệu, biểu hiện hay sách vở, bục giảng, mà nằm ngay ở …ngă tư đường, nơi có ngọn đèn vàng, đèn đỏ, đèn xanh.
(Sưu tầm).
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Trang nhat