hatlinh
member
ID 79474
12/25/2014
|
Biết ḿnh thiết kế cầu có lỗi, kiến trúc sư Nhật tự sát
Mời Cả Nhà cùng đọc bản tin mới ở phần góp ư, xin cám ơn.
--
Danh Ngôn
President Abraham Lincoln:
You can fool some of the people all the time, and all of the people some of the time, but you cannot fool all of the people all the time.
Anh có thể lừa dối một số người trong mọi lúc, và lừa dối hết mọi người trong vài lúc, nhưng anh không thể măi măi lừa dối tất cả mọi người.
--
Nhà văn Nga Alexandre Soljenitsym:
Khi thấy thằng Cộng Sản nói láo, ta phải đứng lên nói nó nói láo. Nếu không có can đảm nói nó nói láo, ta phải đứng lên ra đi, không ở lại nghe nó nói láo. Nếu không can đảm bỏ đi, mà phải ngồi lại nghe, ta sẽ không nói lại, những lời nó nói láo với người khác.
--
German Chancellor Angela Merkel:
The communists make the people deceitful.
Cộng Sản đă làm cho người dân trở thành gian dối.
--
Russia President Boris Yeltsin:
Communists are incurable, they must be eradicated.
Cộng Sản không thể nào sửa chữa, mà cần phải đào thải nó.
--
Buddha (563BC-483BC):
Three things cannot be long hidden: the sun, the moon, and the truth.
Ba điều không thể che dấu được lâu, đó là: mặt trời, mặt trăng và sự-thật
--
Dalai Lama:
Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi của cuộc đời.
--
Soviet Secretary General Mr. Mikhail Gorbachev:
I have devoted half of my life for communism.
Today, I am sad to say that: The communist Party only spreads propaganda and decieves.
Tôi đă bỏ một nửa cuộc đời cho lư tưởng Cộng Sản.
Hôm nay tôi đau buồn mà nói rằng: Đảng Cộng Sản chỉ biết tuyên truyền và dối trá.
--
Yugoslavia Secretary General Milovan Djilas:
At 20, if you are not a communist, you are heartless,
At 40, if you don’t abandon communism, you are brainless.
20 tuổi mà không theo Cộng Sản, là không có trái tim,
40 tuổi mà không từ bỏ Cộng Sản, là không có cái đầu.
--
President Nguyễn Văn Thiệu:
Don’t listen to the communists, but take a good look at what they have done.
Đừng nghe những ǵ Cộng Sản nói, hăy nh́n kỹ những ǵ Cộng Sản làm.
--
President Ronald Reagan:
How do you tell a communist? Well, it's someone who reads Marx and Lenin.
And how do you tell an anti-Communist? It's someone who understands Marx and Lenin.
Làm sao biết ai là CS? Đó là người đọc về Marx và Lenin.
Làm sao biết ai chống cộng? Đó là người hiểu về Marx và Lenin.
--
General Sheridan:
The only good communist is a dead communist.
Người Cộng Sản tốt duy nhất là người Cộng Sản chết.
--
Russia President Vladimir Putin:
He who believes in the communism has no brain,
He who follows the communism has no heart.
Kẻ nào tin những ǵ Cộng Sản nói, là không có cái đầu,
Kẻ nào làm theo lời của Cộng Sản, là không có trái tim.
--
Benjamin Barber
"Hiến Pháp không tạo nên dân chủ, mà chính dân chủ tạo nên hiến pháp".
--
General William C. Westmoreland:
On behalf of the United States Armed Forces, I would like to apologize to the veterans of the South Vietnamese Armed Forces for abandoning you guys.
Thay mặt cho quân đội Hoa Kỳ, tôi xin lỗi các bạn cựu quân nhân của Quân Lực Miền Nam Việt Nam v́ chúng tôi đă bỏ rơi các bạn.
--
Ho Chi Minh licked the heels of Marx, Lenin and Mao
Ho Chi Minh, when alive, was merely a dog loyal to Soviet and China.
Hồ Chí Minh liếm gót giầy của Marx, Lenin và Mao
Hồ Chí Minh, lúc sống, là con chó trung thành của Nga & Hoa.
--
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
hatlinhh
member
REF: 690545
12/27/2014
|
Giă từ Việt Nam – Good Bye Vietnam !
Ba mươi phút sau khi chuyến bay của hăng Hàng Không Việt Nam chở chúng tôi rời khỏi phi trường Tân Sơn Nhất thuộc thành phố Hồ CHí Minh, chúng tôi nh́n xuống những đồng bằng màu đỏ trơ trụi của xứ Cambodia, tôi và vợ tôi bỗng dưng có một cảm giác kỳ lạ của sự thoải mái và tự do. Hú vía, chúng tôi thực sự đă thoát khỏi những sự cách nhiễu, hăm dọa và tham nhũng thường nhật của các giới chức Việt Nam, và cái gánh nặng đè trên vai trong ba tháng qua chợt trút mất.
Mọi chuyện như bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, khi tôi nhận làm quản lư hải ngoại vụ cho Cơ Sở Đông Gặp Tây (East Meets West Foundation) hiện đang trông coi một bệnh xá toàn khoa cho “kẻ nghèo nhất trong đám nghèo” và một cô nhi viện với 125 trẻ em ở ngoại ô thành phố Đà Nẳng, Việt Nam. Tôi đă quyết định chụp lấy cơ hội hưu trí sớm với đầy đủ cấp dưỡng do Group Health đề nghị và về hưu vào đầu tháng Giêng với ư định đi phục vụ t́nh nguyện khoảng một đến hai năm tại Việt Nam, bắt đầu vào giữa tháng Giêng.
Công tác của tôi là giúp bệnh xá hoạt động được hữu hiệu hơn và hướng dẫn những chương tŕnh về giáo dục y tế công cộng cho bốn làng hẻo lánh. Vợ tôi th́ được giao việc ở cô nhi viện như là giáo viên mỹ thuật và dạy Anh ngữ cho các nhân viên.
Một điều báo trước cho những việc sẽ gặp ở trong nước Việt Nam thực ra đă bắt đầu khi chúng tôi bay xuống San Francisco để nhận giấy hộ chiếu trên đường đi Việt Nam. Khi đến San Francisco th́ chúng tôi được báo rằng viên Bộ Trưởng Ngoại Giao (Việt Nam) muốn chúng tôi phải thuê căn pḥng của y ở Đà Nẳng với giá 700 đô la mỗi tháng , với sáu tháng tiền nhà đưa trước. Chúng tôi phản đối và y không chịu cấp giấy nhập cảnh nữa, chúng tôi đành phải quay về lại Seattle để chờ Cơ sở tiếp tục thương lượng. Cuối cùng đến tháng Hai, sau khi đồng ư với vụ sắp xếp, trả cho y 4200 đô la, và dấu hộ chiếu cho ba tháng thay v́ một năm, chúng tôi bay đi Việt Nam. Khi đến nơi th́ căn pḥng, hỡi ôi! c̣n đang sửa chữa và chúng tôi đành ở khách sạn với giá 15 đô la một ngày.
Vừa vào đến Việt Nam th́ tất cả đĩa điện toán của chúng tôi đều bị tịch thâu ngay, và măi đến ba tuần mới được trả sau khi đóng 40 đô la gọi là “lệ phí bảo quản” và có cả khối bản phụ được sao chép (để bán về sau).
Ngày đầu làm việc trong văn pḥng, tôi nhắc máy điện thoại để gọi con gái tôi ở Seattle và đă có thể nghe rơ tiếng nhạc quân hành văng vẳng trong máy suốt cuộc điện đàm. Tôi nhắc lại chuyện đó với nhân viên người Việt th́ được họ cho biết là công an và quân đội luôn theo dơi nghe trộm mọi cuộc điện đàm. Chúng tôi được khuyến cáo là ngay cả thư từ cũng được mở ra đọc ngang xương, cho nên phải cẩn thận khi viết. Có một lần công an gọi tôi phải đem tờ báo cáo tài chính cuối tháng cho họ xem để họ quyết định cho gởi hay không.
Vài ngày sa khi tôi bắt đầu làm việc, th́ cô kế toán viên bay đi Florida để làm đám cưới với anh bác sĩ Mỹ mà cô đă quen trong thời gian anh ta phục vụ t́nh nguyện cho bệnh xá. Khi chúng tôi rao tuyển người thay thế th́ viên Bộ Trưởng chuyển đến một danh sách ứng viên mà y muốn chúng tôi thâu dụng. Chúng tôi bác ngay v́ họ không biết tí ǵ vế kế toán và chẳng có chút khiếu năng ǵ về Anh ngữ. Chúng tôi tuyển được một cô có bằng kế toán và nói giỏi tiếng Anh, nhưng viên Bộ trưởng và Sở Công An lại tŕ hoản việc chuẩn y thâu dụng, cho măi đến khi tôi nghĩ rằng, có chút tiền đút lót hoặc cô ta chịu chia một phần lương của cô. Chúng tôi được biết rằng tất cả nhân viên người Việt đều buộc phải đóng một phần tiền lương cho cho công an, các viên chức nhà nước, đảng viên, v.v… Đă mấy lần công an đến văn pḥng chúng tôi hạch hỏi v́ sao chúng tôi không dùng người của họ.
Bất ngời có một bác sĩ người Việt lại nộp đơn xin làm kế toán bởi v́ anh đă thất nghiệp đến hơn 5 năm nay. Quả có hàng trăm bác sĩ thất nghiệp mặc dù họ thuộc hạng lao động có lương thấp nhất ở Việ Nam… 30 đô la một tháng. Tôi chẳng thể nào hiểu được v́ sao lại có quá nhiều bác sĩ thất nghiệp tại Việt Nam. Tôi được nghe kể rằng họ buộc phải đăng kư quỹ 1,500 đô la để được thực tập và lấy kinh nghiệm ở bệnh viện sau khi học xong. Không có kinh nghiệm ở bệnh viện là thất nghiệp. Tôi lại được biết có một sự kỳ thị nặng nề đối với dân trong Nam, đặc biệt là những người đă từng phục vụ cho chế độ cũ. Hầu hết những bác sĩ thất nghiệp mà chúng tôi đă gặp là dân miền Nam.
Trong phần họp định hướng tại Hoa Kỳ, chúng tôi được báo cho biết rằng các bác sĩ tại bệnh xá làng Ḥa B́nh rất lười và ù ĺ, v́ họ chỉ biết có một điều là viết toa cho thuốc bổ sinh tố. Sau khi làm việc với họ vài ngày, tôi nhận thấy họ rất thông minh rất ham học để hành nghề tốt và sẵn sàng đón nhận những sự giúp đỡ để trở thành thầy thuốc giỏi. Điều đáng tiếc là sự đào tạo của họ tệ quá, cho nên họ độc chỉ giỏi viết toa sinh tố cho mọi bệnh trạng. Mỗi ngày trong một tuần, các bác sĩ đi khám bệnh ở một trong những làng lân cận.
Tôi đi theo họ vài lần và nhận thấy rằng sinh tố được cấp cho mọi chứng: sốt rét, mù ḷa, sốt nóng, bệnh kư sinh trùng, đái ra máu, ỉa chảy v.v… Họ đâu có thể làm ǵ khác hơn được? Họ chẳng có món thuốc nào ngoài vài lọ Ampicilin. Mấy bác sĩ bảo rằng ít ra cũng nên cho bệnh nhân món ǵ để đem về nhà, và họ cấp sinh tố. À ra thế! Trụ sinh th́ ai cũng có thể mua được chẳng cần toa cho nên nhà nào cũng có vài lọ trữ sẵn. Ngay cả thông dịch viên của tôi cũng dùng trụ sinh cho nhức đầu, cảm, tiêu chảy, đau lưng, hoặc khi cô ta cảm không thấy được khỏe.
Một bác sĩ Sản Phụ Khoa từ San Diego đă làm việc vài ngày tại bệnh xá và bà cho các bác sĩ cách sử dụng mỏ vịt đế khám âm đạo. Năm sau, ông ta quay lại và bất b́nh v́ các bác sĩ không dùng mỏ vịt. Ông ta báo cáo với Ban Quan Trị Cơ Sở Đông Gặp Tây ở San Francisco rằng các bác sĩ ở bệnh xá ù ĺ và lười biếng. Tôi báo cáo về Ban Quản Trị chất vấn sự giám định của ông ta. Các bác sĩ tại bệnh xá không thể nào học khám và chữa bệnh phụ khoa trong vài ngày được, và kỹ thuật viên pḥng thí nghiệm chỉ làm được dăm ba xét nghiệm đơn giản mà thôi. Cho dù họ có chuẩn được điều ǵ đi nữa th́ cũng chẳng có thuốc men và dụng cụ để điều trị. Tại sao phải đi học những chuyện mà dù có biết ḿnh cũng đành bó tay?. Tôi cảm thấy rằng bác sĩ Mỹ t́nh nguyện làm việc tại bệnh xá làng Ḥa B́nh thiếu nhạy bén và làm hại nhiều hơn là giúp đỡ.
Sau khi ổn định công việc, tôi liền gặp viên Bộ trưởng Y Tế (Việt Cộng) để đề nghị xúc tiến dự án hướng dẫn y tế công cộng cho bốn làng, và ông ta cũng phấn khởi về ư kiến đó. Ông ta nhận bản dự án đó và bảo rằng ông ta sẽ thảo luận với Ủy Ban Nhân Dân rồi cho tôi biết sau, hai tuần sau, ông ta gửi cho chúng tôi một lá thư nói rằng bản dự án đó đă được chấp thuận và Bộ sẽ thi hành , nhưng họ lại muốn tôi tài trợ 25 ngàn đô la. Tôi trả lời rằng tôi không có tiền mà chỉ có sự hiểu biết, thời giờ và ḷng nhiệt thành muốn huấn luyện và làm việc với các nhân viên y tế mà thôi, nhưng họ chẳng tha thiết mấy đến sự tham gia của tôi – mà chỉ nghĩa đến tiền của tôi thôi. Tôi không được mời trở lại Bộ Y Tế nữa.
Khi tôi đi thăm ngôi làng đầu tiên để lượng định về y tế th́ tôi được gặp Chủ Tịch Nhân Dận xă và y dẫn tôi đi thăm những gia đ́nh nghèo nhất. Tại mỗi nhà y đ̣i tôi giúp cho những món mà gia đ́nh đó cần như một mái nhà nới, tiền mua gạo, áo quần, xe lăn v.v… Đến khi tôi nhắc đi nhắc lại rằng tôi đến đây không phải để cho tiền, y lền bảo thông dịch viên dẫn tôi ra khỏi làng ngay.
Ở một làng khác, các viên chức đ̣i tôi phải cấp một ngân khoản để xây một ngôi chợ mới, và khi họ biết tôi không thể làm được, họ bắt giữ tôi lại tại chỗ rồi ra lệnh cấm tôi rời khỏi trụ sở ủy ban. Đêm đó tôi bị buộc phải ngủ trên sàn gỗ bẩn thỉu với một mảnh mền rách, và một tên an ninh nằm ngủ bên cạnh canh pḥng tôi trốn. Cho thêm phần khốn khỗ, tên an ninh này lại bị cụt tay v́ ḿn, y đặt cánh tay cụt lên bụng tôi suốt đêm mà ngủ. C̣n tôi th́ làm sao mà ngủ được, nằm nghĩ ngợi lung tung, mấy ai tin được rằng tôi lại ngủ trên sàn nhà một văn pḥng đảng Cộng Sản, cạnh một tên công can Cộng Sản, mà cánh tay cụt của hằn lại đặt trên bụng tôi! Đó là một trong những đêm kinh dị và hăi hùng nhất trong đời. Tôi cứ ngỡ ḿnh bị ác mộng.
V́ tôi trú trong khách sạn nên phải đi ăn hiệu. Chỉ có một nơi mà chúng tôi và hầu hết các du khách đến ăn mà không sợ bệnh là nhà hàng mang tên Christies. Mỗ đêm chúng tôi gặp nhóm Thủy Quân Lục Chiến và quân nhân Mỹ đến Việt Nam t́m kiếm lính mất tích trong cuộc chiến (MIA’s) . Họ bảo ràng mỗi làng đều có mánh khóe làm ăn trong vụ này. Chức sắc ở làng có thể báo cáo là đă chôn hai hay ba xác lính Mỹ ngoài ruộng. Thế là Hoa Kỳ phải mất khoảng 10 ngàn đô la cho việc đào xới và mướn phu phen địa phương.
Các giới chức Mỹ mà tôi chuyện tṛ bảo rằng từ năm 1991, họ chẳng t́m ra cái ǵ ráo và cũng chẳng mong mỏi t́m thêm cái ǵ khác. Họ được yêu cầu trú tại khách sạn của Quân Đội Nhân Dân Việt Nam với giá 75 đô la một đêm và phải thuê phi cơ trực thăng chở họ đến các làng, mà giá của một giờ bay trực thăng là 750 đô la. Có khoảng 30 quân nhân Hoa Kỳ t́m kiếm MIAs tại Đà Nẳng và ở mỗi thành phố lớn đều có một nhóm như vây. Dĩ nhiên là Hoa Kỳ tốn hàng triệu đô la vào túi các viên chức người Việt!
Sau hai tháng rơ ràng là chẳng ai cần đến chúng tôi tại Việt Nam. Cô nhi viện th́ đă được Chính Phủ Hoa Kỳ tài trợ dồi dào và nhân viên Việt Nam th́ làm việc xuất sắc. Trẻ em học ở trường nhà nước, được dạy nghề mộc, may vá, điện toán, v.v… và một bác sĩ toàn thời gian chăm sóc sức khỏe cho chúng. Chúng có cả sân bóng rổ, bóng bàn, máy truyền h́nh, mày chiếu h́nh, xe đạp, máy điện toán, một nông trại trồng rau, và chúng nuôi gà và lợn để sinh lợi. Ai cũng biết rằng chúng sống khá hơn đại đa số trẻ con khác ở Việt Nam! Tôi đă t́m cách tăng lương cho tất cả các bác sĩ và nhân viên (Việt Nam) tại bệnh xá từ 30 đô la đến 50 đô la mỗi tháng.
Nhà cầm quyền lại đ̣i rằng ai cũng được trả đồng hạng dù là bác sĩ hay y công. Tôi cũng đă giúp vào một chương tŕnh phát triển dài hạn giáo dục liên tục cho các bác sĩ. Một bác sĩ tim mạch ở Nhật chịu đỡ đầu hàng năm, trong nhiều năm về sau, cho một bác sĩ của bệnh xá luân phiên qua tu học tại bệnh viện Okasa khoảng sáu tháng. Người đầu tiên đi Osaka đă rời hồi tháng Sáu. Tôi cũng đă bắt liên lạc với bệnh viện Huế xin các bác sĩ của bệnh viện thực tập và chúng tôi chịu trả tiền phí tổn huấn luyện. Tôi đă đệ tŕnh dự án này với Ban Quản Trị Cơ Sở Đông Gặp Tây vào ngày công tác cuối cùng của tôi ở Việt Nam. Hi vọng rằng Ban Quản Trị sẽ biểu quyết tán đồng chương tŕnh này. Tôi cảm thấy quá rẻ để huấn luyện một bác sĩ với giá 1500 đô la.
Vài tuần sau khi đến Đà Nẳng, viên Bộ trưởng Ngoại Giao đ̣i thêm tiền để dứt điểm việc tu bổ căn pḥng và mua đồ bày biện. Nhưng chúng tôi được biết rằng một bác sĩ Việt Nam kiếm được 30 đô la một tháng và đă trả , có lẽ từ 10 đến 15 đô la tiền thuê căn pḥng như thế nên chúng tôi đă lịch sự phất lờ đ̣i hỏi thêm tiền của y. Y bèn trở mặt chèn ép, đ̣i chúng tôi phải báo cáo trước chi tiết lộ tŕnh mỗi hai tuần, không cứu xét yêu cầu gia hạn hộ chiếu và làm khó dễ các nhân viên người Việt của bệnh xá.
Ba tháng sau khi đến Việt Nam viên Bộ trưởng Ngoại Giao bảo rằng chúng tôi có thể vào ở được rồi, và chúng tôi chỉ trú – có mỗi một đêm. Căn pḥng chỉ được tu sửa nửa chừng với dây điện c̣n ḷng tḥng từ trần nhà, tường được sơn một phần, ống nước chưa được nối vào, không có bàn ghế và gián th́ ôi thôi! ḅ lổ ngổn khắp nơi. Chỉ trong ấy phút mà tôi xài hết một lọ xịt côn trùng và sàn nhà đầy la liệt cả dán dài khoảng 2 đốt tay đang nằm ngửa ngo ngoe.
Chúng tôi dọn trở lại khách sạn sau đúng một đêm. Viên Bộ trưởng Ngoại Giao rất bực dọc và gay gắt bảo chúng tôi nên rời khỏi nước nếu không hài ḷng. Lần đầu tiên chúng tôi cảm thấy sợ hăi, chúng tôi biết rằng y có thể bỏ tù chúng tôi hoặc dàn cảnh một tai nạn mà chẳng ai có thể làm ǵ được.
Biết rơ rằng chẳng ai muốn và cần đến chúng tôi tại Việt Nam, sự đóng góp của chúng tôi cũng nhỏ nhoi, và có một sự đe dọa đến an ninh của chúng tôi, chúng tôi quyết định rời khỏi Việt Nam. Chúng tôi cũng bị dằn vặt bời quyết định này bởi v́ chúng tôi đă đến và mến yêu trẻ mồ côi, những người làm việc chung và cái bệnh xá làng Ḥa B́nh. Chúng tôi mang theo một t́nh cảm rất nồng nàn đối với dân Việt, đối với đất nước tuyệt đẹp này, và mong một ngày nào đó sẽ trở lại để hoàn tất những công tác đă phát khởi.
Một ngày kia, cái thế hệ lănh đạo hiện nay sẽ trao quyền lại và Việt Nam sẽ vươn ḿnh như con bướm sặc sỡ của vùng Đông Nam Á.
Ed. Oshiro, MPH
Ed Oshiro hiện về hưu và ngụ tại Mereer Island (thành phố Seattle, tiểu bang Washington) nguyên là Phụ Tá Giám Đốc Chương Tŕnh Giáo Dục Y Tế của Group Health Cooperatives.
GHI CHÚ: Xin quí vị xem bài GoodBye này để rơ sự thật về 3 sự kiện:
1- Phim Heaven & Earth của bà LeLy Hayslip do Olivier Stone đóng để bôi nhọ Quân Lực VNCH.
2- Gía trị của East Meets West Foundations của bà LeLy Hayslip.
3- Giá trị của 1 Ngoại Trưởng Cộng Sản và 1 Bộ Trưởng An Ninh Cộng Sản
Trần Trúc Lâm chuyển ngữ
Báo Việt Nam Tự Do – Bộ mới số 1108
Ngày 13-14-15 tháng 12 năm 1996
Theo Vietlist
|
|
hoami09
member
REF: 690554
12/28/2014
|
Chị ơi , đọc xong bài viết , thấy thấm thía quá . V́ sao VN đi đến thảm trạng của ngày hôm nay , chắc ít nhiều ǵ mọi người cũng biết...số người biết mà vẫn c̣n làm ngơ , vẫn c̣n vô cảm ...sao mà vẫn c̣n nhiều quá ...
Post thêm bài phỏng vấn Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi
|
|
hatlinh
member
REF: 691782
01/31/2015
|
Chào HoạMi!
Ai nấy vô cảm làm lơ, bởi v́ sợ vạ lây.
Giờ Mời Cả Nhà và HoạMi cùng đọc bài viết sau đây
hơi dài, nhưng hay ...Có lẽ chúng ta đấm ngực nhận lỗi đi là vừa
--
Vài lời với Việt kiều Mỹ
Sau khi VC xâm chiếm miền Nam, chúng – những tên rừng rú đỉnh cao trí tuệ – thấy chóa mắt về cảnh hào nhoáng (hoành tráng), giầu có tại Sàigon, rồi đâm ra hủ hoá v́ người dân miền Nam đút lót chạy chọt cho được việc:
• để mua băi vượt biên;
• đút lót tiền cho cán bộ CS để được thăm nuôi người nhà bị tù trong trại cải tạo;
• để có hộ khẩu,
• để khỏi đi miền kinh tế mới;
• để mua bán nhà cửa;
• để xin giấy phép mở tiệm làm ăn ,
• v.v. và v.v. …
Đủ mọi thứ chạy chọt, tạo thành một hệ thống THAM NHŨNG – HỐI LỘ khổng lồ, giống hệt như ngày trước dân chúng miền Nam “bắt tay” cảnh sát công lộ để khỏi bị phạt. Tại xa cảng Biên Hoà, VC dùng những xe chở hàng, chở trái cây, phía dưới giấu người và vũ khí, cũng “bắt tay” với cảnh sát ḿnh để chuyển quân và súng ống vào Sàig̣n hồi Tết Mậu Thân1968.
Có lẽ chúng ta đấm ngực nhận lỗi đi là vừa
*Khi chính phủ Clinton bắt đầu bang giao kết thân và giao thương với VC năm 1995, th́ Việt Kiều về Việt-Nam ào ào.
Những Việt Kiều này đa số là những người đă sống với CS trước khi vượt biên. Họ đă quen cái lối đấm mơm cán bộ rồi. Những Việt Kiều này đă bầy ra cái thủ tục “đầu tiên” c̣n lai rai kéo dài cho đến ngày nay. Họ dấm dúi hối lộ ngay tại hải quan để được xem xét Visa, thông hành và lấy hành lư cho nhanh. Về đến phường xă, phải ra ghi tên nên lại một lần nữa nhờ thân nhân đem tiền ra “bắt tay” bỏ túi ít đôla hay tặng vài thùng bia cho đám công an khu vực để khỏi bị làm khó dễ.
Người miền Nam chúng ta sống lè phè quen rồi, nghĩ rằng chi vài đồng cho cán bộ để được thoải mái cũng vô tội và lại được tiếng là rộng răi. Thân nhân Việt kiều đang bị giữ thành con tin Thành phần Việt kiều và thân nhân của họ vô h́nh chung trở thành có giá được nâng cấp lên thành công dân hạng 2 sau cán bộ gộc và gia đ́nh của bọn này, v́ có tiền bạc rủng rỉnh, đi đâu cũng lọt
Cho đến bây giờ đa số thân nhân được người nhà ở hải ngoại tiếp tế nên nhóm này tháng tháng nằm im bất động chờ quà, chờ tiền gửi về, không c̣n lo phải làm việc v́ có tiếp tế đều đều từ hải ngoại, không c̣n muốn tranh đấu ǵ nữa. Khi họ có tiền th́ họ được cảm t́nh với cán bộ, công an khu vực, v́ họ bao cho cán bộ đi nhậu nhẹt chơi bời. Họ có tiền th́ họ bắt đầu hành xử như một thứ * “bồ tèo” * hay * “người được công an bảo trợ”* và rồi coi thường loại công dân hạng ba là loại dân chúng nghèo khổ nhất nước.
Theo thống kê th́ số tiền “gửi về nước” hàng năm cũng khoảng hơn 3, 4 tỷ Mỹ Kim. Năm qua 2011 lên đến trên 9 tỷ mỹ kim !!!
Số tiền mang tiếng là gửi về nước nhưng được giữ lại và gửi vào ngân hàng Mỹ tại Hoa Kỳ. Các tay tài phiệt Mỹ thấy có lợi trông thấy nên đă ép chính phủ Mỹ thả lỏng cho Việt Kiều gửi tiền vô hạn định, để họ kiếm lời. Số tiền đôla (* đồng tiền nào cũng có số mà! *) đem về xài tại VN một hồi cũng được thu góp đưa cho con cháu cán bộ sang du học, du lịch và đem bỏ băng Mỹ hay tiêu sài mua nhà, mua cơ sở thương mại tại Mỹ không mất đi một đồng xu nào.
Với giá hối đoái hiện nay, mỗi VK đem về $10,000 USD (tính ra tiền hồ là 200 triệu/giá cả năm 2012) là đă trở thành siêu triệu phú.
Thành phần Việt kiều trở thành cái* mỏ vàng* hay nôm na một chút là các con * “ḅ sữa”* được nhà nước ta nâng niu để dễ dàng ḅn vắt sữa. Chiêu bài gọi họ là “khúc ruột ngàn dặm,” hay “Việt kiều yêu nước” ; mở thêm cả chục ngàn quán ăn, quán nhậu, làng nướng, quán cà phê, karaoke, bia ôm, đă được CSVN nghiên cứu kỹ càng.
Mới đây nhất CSVN đổi luật song tịch để cho Việt Kiều mua nhà dễ dàng và cho phép Việt Kiều về nước mà không cần visa. Tất cả chỉ nhằm mục đích dụ khị VK đem tiền về nước càng nhiều càng tốt.
Hội từ thiện bác ái … vắt ḅ sữa.
Một việc nữa là họ nhờ những nhà * “từ thiện bác ái hải ngoại”* đi * “vắt sữa”* giùm cho họ – quảng cáo xin tiền của những người hảo tâm ở hải ngoại cứu trợ dân nghèo Việt-Nam – rồi đem về Việt-Nam phân phát. Chắc chắn phải chia với cán bộ cộng sản một phần lớn chứ không thế nào đoàn cứu trợ tự do đi lại phát quà thoải mái được. Quư vị không tin cứ hỏi các chủ công ty như Thầy 6 VTA, linh mục Francis Hoàng, Mục sư Bảo, Nhóm Sưởi ấm của TG, v.v… th́ sẽ biết quy tắc lề lối chia chác với cán bộ công an VC là bao nhiêu.
Kể từ khi các chuyên viên xuất ngoại ra hải ngoại “vắt sữa” bị dân tỵ nạn tẩy chay, th́ lại mọc thêm nhiều nhóm từ thiện… hoặc nhóm quốc doanh trong nước đang bắt tay với hàng giáo phẩm cao cấp xuất thân từ Cali đang tiến hành chiến dịch bênh vực xoá tội “vi phạm tự do tôn giáo” cho VC. Chúng ta hăy chờ xem, nhóm này cựa quậy ra sao để đối chất với các nhóm nhân quyền Hoa Kỳ và thế giới tự do đang kết án CSVN.
Những gánh nặng của CSVN đáng lẽ chúng phải lo chăm sóc th́ nay đă được những thành phần * “đĩ điếm phản động”* gánh vác giùm rồi mà chúng lại có phần ăn chia nữa chứ. Cộng sản chỉ cần thổi phồng lên ḷng bác ái của người Việt hải ngoại, gọi họ là khúc ruột ngàn dặm, Việt Kiều yêu nước là có thể ḅn rút tiền dễ dàng.
Chúng ta đă là những người phổi ḅ đễ tin, bị khai thác triệt để v́ cái tật hám danh. Có nhóm từ thiện nào đến gơ cửa các quan lớn VC, cá độ, chơi cờ tướng ăn thua bạc tỷ, để vắt sữa đâu mà chỉ nhè những ông bà già, đang ăn welfare, ăn tiền hưu, tiền già để móc tiền sau khi tung hô kêu gọi ḷng bác ái thương người của họ lên đến tận mây xanh.
Nghị Quyết 36 nhằm vào Việt Kiều CSVN biết rơ như vậy, cho nên chúng đă ra Nghị Quyết 36 chiêu dụ Việt Kiều bằng đủ mọi mánh khóe. Nuôi dưỡng đám Việt Kiều để hàng năm đem về cho chúng một số ngoại tệ 8,9 tỷ đôla. Việt Kiều mỗi cái Tết rủ nhau về cỡ 400.000 hay nửa triệu người. Cứ thử làm một bài toán nhân nhỏ là mỗi người Việt Kiều về như vậy trung b́nh đem vào VN khoảng 5 ngàn đô – hơn bù kém – th́ số tiền là bao nhiêu. Nguyên 1 dịp Tết CSVN cũng thu được khoảng 2,3 tỷ Mỹ Kim.
Riêng kỹ nghệ * “thủ tục đầu tiên” * tại Tân Sơn Nhất cũng kiếm khá bộn được hơn 4,5 triệu đôla.
Mới đây cư dân trên mạng được xem thấy một đoàn xe super “xịn” của đám đại gia và cán bộ nhà nước VC đi dự đám cưới tại miền Bắc mà hoảng hồn.
CSVN hiểu rơ là kỹ nghệ du lịch VN chiêu dụ người ngoại quốc không ăn khách nên bám riết vào Việt kiều thương nhớ quê hương.
Du khách ngoại quốc chỉ du lịch một lần v́ tiêu chuẩn khách sạn, vệ sinh và cách chiêu đăi phục vụ khách hàng tại Việt-Nam c̣n quá kém so với Thái Lan, Nam Hàn, Đài Loan và Singapore. Mời quư vị t́m xem các tạp chí về du lịch thế giới xem họ đánh giá du lịch Việt-Nam như thế nào th́ biết rơ.
Việt kiều nhớ nhà hay nhớ cái ǵ ở VN ???
Chỉ những người Việt-Nam v́ ham chơi, đem * áo gấm về làng *, ham được dân chúng trọng vọng v́ có tiền, v́ đồ đạc rẻ rề so với ngoại quốc nên tha hồ mua sắm.
Đúng ra vào thời điểm này, với kỹ nghệ tin học vượt bực, internet, chat, chụp h́nh, video gửi cho nhau để xem mặt nhau cho đỡ nhớ th́ quá dễ. Nhưng đa số Việt Kiều muốn lấy cái cớ là * “nhớ nhà và nhớ người thân” * đế mỗi năm phải về Việt-Nam một lần và trong thâm tâm thật ra là họ nhớ các làng nướng, các quán cà phê mờ ảo, quán bia ôm, các chợ bán quần áo rẻ mạt. Đem 100 đôla về may được ít nhất 5 cái áo dài làm sao mà các chị, các bà, các cô không thích cho được. Ở Mỹ th́ 100 đô chỉ đủ tiền mua “vải” cho 1 cái áo dài.
Giả dụ như Việt-Nam có đời sống đắt đỏ như bên Âu Châu th́ người Việt-Nam có rủ nhau về ùn ùn ăn Tết không? Có c̣n thương quê hương là chùm khế ngọt nữa không? Có thiếu ǵ Việt Kiều có bà con cha mẹ ở bên Pháp mà có năm nào cũng phải về Paris ăn Tết đâu ??? V́ vậy Việt Kiều v́ ham chơi, ham tŕnh làng áo gấm nên rủ nhau đem tiền về cúng cho con cái bác Hồ để chúng có đủ phương tiện trù dập đàn áp người dân lành của ḿnh. Đó là một cái tính xấu của người Việt-Nam chúng ta là quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân.
Các Việt kiều chưa hiểu thấu rơ các ư nghĩ của người dân nghèo trong nước coi “VK áo gấm” về làng ra sao: Việt Kiều kiêu căng lai căng!!!!!
Tiếp xúc với một số dân tại Sàig̣n, họ coi VK như là những người “ngoại quốc” khoe mẽ, nói chuyện thêm tiếng Mỹ tiếng Tây cho nó oai, nên t́m cách lừa đảo moi móc tiền bạc không thương tiếc. Tiền VK đem về sài làm mọi thứ tăng giá khiếp đảm làm đời sống của dân nghèo đă cơ cực lại càng thảm thương hơn, nhất là “giá cả Việt Kiều” dịp Tết Nguyên Đán này. Chưa bao giờ người Việt-Nam lại chịu khổ nhục như thời nay !!!!
Tại sao ngày xưa người dân dám đứng dậy chống ngoại xâm, mà nay đối với CS sắt máu độc tài th́ lại nhũn như con chi chi?
Quân Sư Phụ của Nho giáo ảnh hưởng đến người Việt? V́ đạo Nho dậy vậy chăng? “Quân-Sư-Phụ” mà lỵ. “Quân” ngày trước là “vua” nói ǵ là nhân dân nghe răm rắp, dù là những vua ăn chơi đàng điếm, ngày nay “Vua” đă đổi tên thành * Chủ tịch Nhà Nước, Tổng Bí Thư Đảng * và * Thủ Tướng* nên người dân VN vẫn coi họ là vua chăng mà chịu khổ sở v́ chữ Quân kia. Chưa bao giờ thấy một quốc gia với dân số 87 triệu người mà không dám làm ǵ với 1 chính quyền giỏi lắm có gần 300 tên và một lũ cán bộ, công an đảng viên ăn bám, theo đóm ăn tàn.
C̣n đâu những Ngô Quyền, Lê Lợi, Trưng Trắc ,Trưng Nhị, Trần Hưng Đạo, Quang Trung Nguyễn Huệ, …anh dũng chống ngoại xâm ?????
Trí thức Việt-Nam đă mai một trở thành trí ngủ rồi !!
Qua vụ APEC 2006 người ta càng thấy rơ thêm là đại tài phiệt quốc tê chỉ biết có đồng đô la thu vào được thôi, nên đưa chiêu bài dụ khị: “Muốn đánh đổ chế độ độc tài, cộng sản th́ nên cho họ sung sướng phủ phê, viện trợ cho kinh tế lớn mạnh, rồi tự nó sẽ tự động dần dần trở thành dân chủ mà thôi, chả cần tranh đấu ǵ cả.”
Thực tế đă chứng minh là khẩu hiệu đó gian manh và sai lầm ở chỗ đám đại tài phiệt bán được nhiều sản phẩm cho các nước độc tài cộng sản, thu tiền vào túi áo của họ.
Những chính phủ độc tài kia được nhiều ngoại tệ th́ thay v́ dễ dăi với dân chúng, mở mang tự do dân chủ từ từ, th́ chúng lại sử dụng những số tiền đó để mua những máy móc, dụng cụ chặn đứng làn sóng dân chủ như bên Trung Cộng chúng đă liên kết với Microsoft, Yahoo, Google để chặn những tin tức từ trong nước đưa ra và làm nhiều bức tường lửa cấm dân chúng trong nước truy cập nhưng tin tức tự do dân chủ trên thế giới.
Tại Việt-Nam đám công an mạng, cũng đă t́m đủ mọi cách làm tường lửa ngăn chặn những tin tức từ ngoài về. Chúng đă tăng cường số công an kiểm soát internet lên hơn 2.000 đứa từ Nam tới Bắc. Chúng đă áp dụng luật đăng kư SIM CARD của điện thoại di động để bóp chẹt tự do của người dân. Mới đây nhất chúng tuyên bố lập thêm 4,5 cơ quan khác để kiểm soát cá BLOGs của dân chúng. Chúng c̣n thăng cấp, tăng lương cho đám công an, quân đội, để bọn này sả thân giúp cho đảng của chúng vững mạnh để tiếp tục ngồi lên đầu lên cổ người dân.
Một đề nghị khác của chính phủ Hoa Kỳ qua ông cựu đại sứ Michalak cũng được nhiều nước tự do sử dụng là tạo điều kiện dễ dàng cho thanh niên sinh viên các nước cộng sản độc tài đi du học với mục đích là nhồi vào đầu óc những sinh viên ư niệm dân chủ, rồi sau đó vài chục năm sau, những sinh viên này về nước lên cầm quyền th́ sẽ có dân chủ.
Chiêu bài này cũng sai bét là v́ ngay tại Việt-Nam th́ những sinh viên được đi du học 99.9% là con cái của các cán bộ Cộng Sản gộc.
Chúng là những người sẽ kế nghiệp ngôi vua tại Việt-Nam. Khi trở về được làm vua, được ngồi trên đống tiền, được tham nhũng thả dàn, được hưởng mọi quyền lợi, ăn trên ngồi trước, th́ chúng có dại dột đem áp dụng dân chủ tây phương trong nước không, hay là sẽ tiếp tục kiểu cai trị độc tài độc đảng để được hưởng lợi.
Hoa Kỳ đă thất bại hoàn toàn đối với các sinh viên Hồi giáo được gửi sang Mỹ học dân chủ, khi về nước th́ chưa một quốc gia hồi giáo nào “dân chủ” cả mà chỉ là tăng gia “mầm mống chống đế quốc Hoa Kỳ” mà thôi. Có lợi trong những chiến dịch này thứ nhất là những trường đại học Mỹ tha hồ thu học phí “out of state” mà chả cần t́m hiểu là sinh viên đó mất mấy năm mới ra trường, miễn là học càng lâu càng tốt… và thứ hai là các nhà băng Mỹ tha hồ thu tiền của con cái cán bộ gộc đem sang rửa tiền, mua nhà, mua xe, mở cơ sở thương mại. Của Ceasar sẽ trả về Ceasar là vậy.
Một số các nhà dân chủ vận động xin phép chế tài CSVN th́ được một câu như tát nước vào mặt: - Quư vị hăy về giáo huấn đồng hương của quư vị đi. Họ đă đổ tiền cả 8-9 tỷ MK về Việt-Nam mỗi năm !!!!
Tựu chung đa số Việt Kiều ra khỏi nước năm 1979-1985, nhiều gia đ́nh đă bỏ mạng trên biển Đông v́ sóng gió hăi hùng, vịnh Thái Lan v́ nạn hải tặc đánh cướp rồi và làm đắm thuyền bè. Bao nhiêu trong số này khi thoát đến các trại tỵ nạn đă năn nỉ xin tỵ nạn chính trị tại các nước tự do v́ * “không sống được dưới gông cùm cộng sản”* mà nay ngang nhiên về làm giầu cho chúng, làm tay sai cho chúng.
Phải nói một cách đau ḷng là trong số này có những thành phần HO bị tù tội đầy đoạ nhiều năm trời, mà bây giờ cũng về nước rồi trở lại tung hô chúng nữa.
Nếu c̣n có chút liêm sỉ th́ nên bỏ ngay quốc tịch hay thẻ xanh xin về trở lại sinh sống tại Việt-Nam, chứ đừng ở Mỹ vừa hưởng tiền già, tiền bệnh do các người Mỹ đóng thuế đem tiền về phục vụ cho chế độ Cộng Sản.
CSVN vô ơn với các gia đ́nh liệt sĩ và bạn bè khi xưa : Người dân miền Nam ngày xưa tin lời của VC đă cưu mang chúng trong những hầm hố để chúng cướp chính quyền năm 1975.
Chính những người miền Nam đă ngụy tạo ra cái gọi là * “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam”* làm công cụ cho cộng sản miền Bắc chiếm hoàn toàn miền Nam tháng 4 năm 1975.
Chúng ta biết chắc là những người tham gia MTGPMN khi xưa bây giờ “hối lỗi” không c̣n kịp nữa, nhưng v́ muốn giữ thể diện nên không dám nói ra mà thôi, hoặc là bị ép, bị cấy sinh tử phù nên không có thể nào dám phản lại.
Những dân biểu đối lập ngày xưa làm công cụ cho Cộng Sản bây giờ cũng ngậm tăm, v́ bị chúng cho ra ŕa. Bằng chứng là * Dương Quỳnh Hoa, Ngô Công Đức, Hồ Ngọc Nhuận, Kiều Mộng Thu, Lư Quư Chung * ….bây giờ ra sao, có được cái ghế nào không hay là đang than thân trách phận v́ đă quá ngu dại theo chúng ???
Một * Nguyễn Ngọc Lan* chống đối chính quyền VNCH đệ II, những tưởng được CS tưởng thưởng, những đă vỡ mộng đến khi bị gây tai nạn chết (2007) vẫn chưa được toại nguyện. Một * Trịnh Công Sơn * chuyên làm nhạc phản chiến, cũng có đầy hy vọng khi CSVN chiếm miền Nam, những cũng âm thầm mang xuống mồ những ưóc mơ thiên đàng Cộng Sản. Không biết kỳ nữ Đại Uư * Kim Cương* bây giờ làm ăn ra sao hay là cũng bị VC vắt chanh bỏ vỏ như những người khác. Những mẹ nuôi chiến sĩ ngày xưa bây giờ bị bạc đăi cũng sáng mắt muốn chửi thề v́ đă bị lừa dối. C̣ người mang đầy huy chương trên ngực áo đi biểu t́nh đ̣i đất cũng bị Công An hốt lên xe không thương tiếc đưa về bót.
Tạm Kết
Ngoại trừ những trường hợp bất khả kháng thăm viếng bà con gia đ́nh đau ốm, quan hôn tang tế phải về lại Việt-Nam th́ được. C̣n Việt kiều hàng năm phải về để ăn chơi du hí, t́m ḅ non th́ đáng chê trách. Những Việt Kiều ngày nay đang tuôn tiền về nước cho chúng hăy mở mắt ra đi. Chúng có biết ơn không, hay là chúng đang dụ dỗ ḅn rút tiền bạc của quư vị, để cầm chân thân nhân của quư vị như những con tin.
Quư vị đă và đang trở thành công cụ của Cộng Sản độc tài đang tàn sát dân lành. Nếu quư vị không mở mắt ngay th́ muôn đời dân tộc Việt-Nam sẽ không thể nào thoát ra khỏi chế độ Cộng Sản. Tương lai đất nước là ở trong tay quư vị. Quư vị thử “nhịn” về Việt-Nam, nhịn gửi tiền về cho thân nhân trong 1,2 năm thôi, th́ CSVN sẽ mất đi một số ngoại tệ rất lớn, xem t́nh h́nh biến chuyển ra sao th́ sẽ biết liền. —
vk
|
|
hatlinh
member
REF: 693337
03/26/2015
|
Nếu là người Việt cọng có chịu nhận trách nhiệm và làm được như ông này không?
Đúng là người Nhật thật can đảm dám nhận trách nhiệm,
để những nước sau này tin tưởng đất nước ông đă làm hết ḿnh v́ nhiệm vụ
Đâu như người cọng sản Việt Nam, đổ lỗi chạy tội bằng mọi cách
nhưng tiền th́ t́m bằng mọi cách cho chạy vào túi.
Mời Cả Nhà cùng đọc bài viết sau đây
Mến Chúc Cả Nhà có một ngày làm việc vui vé
--
Biết ḿnh thiết kế cầu có lỗi, kiến trúc sư Nhật tự sát theo phong cách samurai
Một chiếc cầu đang được thi công tại Thổ Nhĩ Kỳ dưới sự chỉ đạo của một kỹ sư trưởng người Nhật đă sập gần đây.
Kỹ sư tên Kishi ryoichi đă để lại một tờ giấy, ghi lại nỗi ân hận của ông và nhận mọi trách nhiệm cho sự thất bại của cây cầu này tại Thỏ Nhĩ
Những kênh phương tiện truyền thông của nước này cho biết ông đă tự sát theo phong cách Samurai (Harakiri). Xác ông được phát hiện tại quận Altinova với những vết cắt sâu tại cổ tay và cổ.
Theo những đồng nghiệp của ông, ông đă rơi vào trạng thái trầm cảm sau khi chiếc cầu bị sập.
st.
|
|
aka47
member
REF: 693343
03/26/2015
|
Xây cầu cũng như chuyện làm ăn thôi , cầu sập th́ xây cầu khác , lỗ lă th́ phải tự chịu , chuyện làm ăn mà.
Hà cớ ǵ phải tự tử.
Giàn giáo ở VN sập chết cả chục người mà c̣n chưa từ chức chứ ai lại nghĩ tự tử như ông người Nhật này.
So ra , ông Nhật này không biết quí trọng mạng sống như người Việt ḿnh.
hihiii
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|