Anh gặp em trong một ngày mà thời gian là ảo ảnh, c̣n nơi chốn là một ốc đảo hoang sơ. Trong ánh hoàng hôn xuống thấp, từ xa em chợt hiện ra và đến bên anh lặng lẽ như một màn sương mờ huyền ảo trong cái sắc đỏ trời chiều. Anh ngước nh́n em như nh́n một tinh cầu cô độc, và trong ánh mắt u buồn ấy, anh thấy hiện về một mùa thu bàng bạc trăi dài trong vô tận
Looking T́m
Anh ngắm em nhiều hơn vạn lần anh nh́n ḿnh trong gương, anh luôn thấy trong đôi mắt ấy là một mê cung cho chân anh biết thế nào lạc lối, là biển cả cho ghềnh cát anh biết v́ sao sóng không thôi xào xạt bờ