tiendaoduy
member
ID 76862
12/18/2013
|
“Đảng CSVN đang tiến thoái lưỡng nan”/?????
“Đảng CSVN đang tiến thoái lưỡng nan”
Tiến tŕnh dân chủ tại Việt Nam là xu thế lịch sử, không thể đảo ngược. Nhanh hay chậm, tùy thuộc vào sự nhập cuộc, dấn thân và năng nổ cũa thành phần trí thức, thanh niên sinh viên, công nhân, nông nhân, doanh nhân, đảng viên và cán bộ trong bộ máy công an, quân đội. Tuy nhiên, dù thế nào th́ mục tiêu chính vẫn nằm trong nổ lực tranh đấu ôn ḥa. Xu thế thời đại hiện nay là bất bạo động, th́ hướng đấu tranh cũng cần nằm trong hướng vận động chiến lựợc đó.
Hiện nay, phong trào dân chủ vẫn c̣n trong ṿng tự phát, với mức độ gia tăng khủng bố và trấn áp của chế độ, những nổ lực h́nh thành lực lượng đối lập c̣n gặp rất nhiều trở ngại. Dù vậy, đó phải là hướng nhắm đến để xây dựng tiếng nói thống nhất, có trọng lượng, có sức mạnh và uy tín đối với nhân dân trong và ngoài nước, phối hợp hiệu quả hầu giữ thế đối trọng với chế độ.
Về lâu dài, nếu phong trào dân chủ tác động mạnh mẽ lên t́nh h́nh chính trị Việt Nam , sẽ đẩy đảng CS vào vị trí phải quyết định: nhượng bộ chấp nhận đối lập chính trị, hoặc bị đổ nhào khi quần chúng phẩn nộ xuống đường. Trong cả hai hướng, vai tṛ nhân dân và các lực lượng dân chủ trong nước là chính, nhưng hợp tác và dựa vào Cộng Đồng Người Việt hải ngoại, để vận dụng sự yễm trợ về tài chánh và ngoại vận, khai dụng các áp lực từ các quốc gia phương Tây lên chế độ toàn trị.
Cuộc đấu tranh hiện nay đang diễn ra trên hai mặt, trong nước và hải ngoại. Mỗi mặt, có ưu và khuyết, có mặt đóng vai tṛ tiền tuyền, quyết định, có mặt giữ nhiệm vụ hậu phương, yểm trợ. Chúng ta cần phối hợp hai mặt trận nhịp nhàng, vừa tạo áp lực lên chế độ toàn trị-độc tài; vừa quảng bá rộng rải tin tức đàn áp đối lập, vi phạm nhân quyền trên trường quốc tế, vừa nhanh chóng phổ biến tin tức trong ngoài để nhân dân bắt kịp thông tin. Cần sử dụng nhuần nhuyễn và hiệu quả phương tiện truyền thông đại chúng của các mạng internet, trang nhà, blog, email, video, youtube, facebook v.v.., đặt chế độ toàn trị – độc tài vào thế không thể che đậy sự thực, bị cô lập, lên án, áp lực kinh tế và chính trị từ nhiều dư luận quốc tế, mỗi lúc một mạnh mẽ, đến mức không thể làm ngơ được.
Nếu chế độ tiếp tục câm lặng trước phẫn nộ của nhân dân, hệ quả sự đổ nhào, dẫn đến hỗn loạn chính trị, không thể tránh khỏi. Lúc đó, những người cộng sản muốn cứu đảng khỏi cơn thịnh nộ của lịch sử chắc sẽ khó khăn, đảng có thể bị gạt ra khỏi vũ đài chính trị vĩnh viển. Hiện nay, đảng CSVN đang đứng trước thế “tiến thoái lưởng nan”. Hoặc chấp nhận đối thoại với các xu hướng chính trị, hợp tác đưa đất nước đi vào quỹ đạo tiến bộ, dân chủ tự do. Lúc đó, tùy theo diễn biến chính trị, đảng CSVN có thể bị mất vị trí lănh đạo nhưng giữ được uy tín, bảo vệ tương lai chính trị. Hoặc sổ toẹt hết mọi thứ, chấp nhận thách thức đối đầu, t́m mọi cách bám quyền độc tài lănh đạo. Tất cả tùy vào thái độ ứng xử khôn khéo và có tầm nh́n cao cũa những nhà lănh đạo CSVN.
Xu thế thời đại là dân chủ đa nguyên. Trong 68 năm, kể từ khi người cộng sản nắm chính quyền, họ chưa bao giờ chấp nhận đối thoại. Tuy nhiên, thời kỳ làm mưa làm gió của đảng chắc sớm tàn lụi. Gần đây, hàng loạt các chế độ toàn trị đă bị sụp đổ, đảng CSVN biết họ đang sắp hàng để nối vào ḍng những chế độ độc tài, bị nhân dân nguyền rủa, bị nhân dân đứng lên phản đối, bị vứt vào đống rác của lịch sử.
Để có dân chủ, công nhận đối lập chính trị, chấp nhận đa đảng vẫn là những điều kiện tiên quyết nhằm thể hiện xu hướng cải cách triệt để. V́ vậy, những điều khoản vi hiến bảo đảm quyền độc tài như Điều 4 Hiến Pháp cần hủy bỏ, tạo điều kiện cho các tổ chức đối lập ra đời, đi vào gịng sinh hoạt chính trị dân chủ, tiệm tiến và ôn hoà. Về thực tế, tiến tŕnh này quá lư tưởng, kinh nghiệm cho thấy những người CS không dám thực hiện, trừ khi họ bị áp lực dữ dội từ phong trào dân chủ, giống như đảng CS Nga đă từng đứng trước thử thách lớn lao như vậy. Hiện nay, mục tiêu khẩn cấp của phong trào dân chủ, cần xây dựng và dựa vào sức mạnh của chính ḿnh, cần tạo dựng áp lực từng bước trong mỗi cơ hội chính trị, áp lực chính trị càng mạnh, tiến tŕnh dân chủ hoá càng sớm thành tựu. Dĩ nhiên, không ai tự thắt tḥng lọng vào cổ trừ trường hợp họ ở trong t́nh thế tuyệt vọng. Những người cộng sản cũng vậy, họ đang đắn đo và sợ hăi cho số phận khi chấp nhận đối lập.
Thực ra, không chấp nhận đối lập, nói cách khác “không dám thay đổi hay bỏ Điều 4 Hiến Pháp, đảng CSVN coi như đang tự sát cho sinh mệnh chính trị của đảng”. V́ trước mắt, đối với nhân dân, đảng đă trở thành lực lượng phản bội, cản trở xu hướng tiến bộ. Đối với lịch sử, đảng tượng trưng cho một bộ phận lạc hậu, chậm tiến, đang cố t́nh kéo dài quá tŕnh biến thái của chủ nghĩa hậu phong kiến ở thế kỷ 21.
Mông Cổ sau địa chấn của cách mạng Đông Âu, đảng CS Mông Cổ bị đổ nhàu. Tuy nhiên trong cuộc bầu cử dân chủ vài năm sau, đảng CS Mông Cổ đă dành lại quyền lănh đạo hợp pháp, được sự công nhận của nhân dân Mông cổ. Thời gian qua, khi các lực lượng dân chủ Mông Cổ nắm chính quyền, họ đă vấp phải một số nhược điểm trầm trọng. V́ vậy, nhiều nông dân và dân nghèo đă phát biểu ủng hộ lại những người cộng sản, họ muốn có một sự thay đổi chính quyền, bất kể chính quyền đó có khuynh hướng cộng sản hay không cộng sản.
V́ thế, chưa cực đoan đến độ như người ngoài đảng vẫn chủ quan và trong đảng Cộng sản th́ lo ngại. Nếu chấp nhận đối lập chính trị, đảng CS chưa hẳn bị mất quyền lănh đạo. Nếu có, trong bối cảnh đa nguyên, tôn trọng sự hiện hữu của các tiếng nói chính trị đối lập, họ vẫn có quyền góp phần trong tiến tŕnh xây dựng một nước Việt Nam dân chủ tự do, công bằng và thịnh vượng. Điều này về ư nghĩa, cũng là mục tiêu của những người cộng sản có lương tri. Đâu nhất thiết phải triệt để nắm quyền lănh đạo, chuyên chính, đàn áp bất cứ ai đối lập với đảng. Về lâu dài, bất kể chính quyền mới nào, cộng sản hay không cộng sản, nếu giả mạo dân chủ hay bị quyền lực làm tha hoá, mon men đi đến khuynh hướng độc tài đều phải bị đào thải.
Hiện nay phong trào đấu tranh v́ dân chủ c̣n chưa mạnh. Bên cạnh đó, vấn đề ư thức dân chủ từ phía Nhân dân vẫn c̣n chưa sâu, v́ hệ quả của chính sách bưng bít và cai trị độc đoán. Sống trong môi trường được ban phát, kềm kẹp, và thường trực bị đe doạ, đại đa số thường làm theo quán tính, hoặc cam chịu, không dám đ̣i hỏi, phản đối hay bày tỏ chính kiến.
V́ vậy, một trong những mục tiêu cũng cấp bách của phong trào, của các lực lượng dân chủ là gây dựng ư thức đ̣i hỏi quyền phát biểu chính kiến, quyền độc lập tư duy, quyền tham gia đóng góp ư kiến công khai vào các chính sách xă hội, hiến pháp, kinh tế, chính trị, quyền đấu tranh chống tiêu cực, tham nhũng, quyền bày tỏ ḷng yêu nước v.v..…để từng bước, tạo cho Nhân Dân lẫn đảng viên đảng CSVN, quen với sinh hoạt chính trị dân chủ, có ư thức dân chủ và không sợ hăi tiến tŕnh dân chủ.
© Đỗ Thành Công
© Đàn Chim Việt
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
tiendaoduy
member
REF: 668770
12/20/2013
|
Bỏ đảng chạy lấy người
ĐCSVN đă tàn phá nặng nề khả năng phản biện, đầu độc tư tưởng các thế hệ thanh niên Việt Nam trong tổ chức này ngay từ khi tâm hồn họ c̣n rất trong sáng, động lực đầy nhiệt huyết.
[Nguyễn Chí Đức]
Sau khi lòng vòng qua nhiều tiểu bang, cuối cùng, tôi dừng chân ở California. Vùng đất này không nóng như Texas và không lạnh như Kansas, hay Arkansas – nơi tôi đã trải qua một mùa đông mà cả đất lẫn trời đều trắng xoá như bông.
Bên cạnh cái ưu điểm nổi bật là khí hậu ôn hoà, quanh năm nắng ấm, sống ở California cũng có đôi điều bất tiện: động đất hoài hoài và khách khứa đều đều – dù bạn không mời, kể cả mời lơi. Khách đến chơi tuy không gây thiệt hại về nhân mạng, và tài sản như thiên tai nhưng cũng dễ để lại những đổ vỡ (tình cảm) còn phiền phức hơn động đất.
Không trước thì sau, người Việt tị nạn cộng sản khắp nơi trên thế giới (thế nào) cũng có hôm bước chân đến Mỹ. Xong, chắc chắn sẽ phải phải ghé qua California – ít nhất cũng đôi ngày. Bởi vậy, thỉnh thoảng, tôi vẫn nhận được những cú điện thoại từ xa (nghe) hết sức … bùi ngùi – đại khái như “văn kỳ thanh nhưng bất kiến kỳ hình nên muốn có dịp gặp gỡ để hàn huyên tâm sự,” hay (nghiêm trọng hơn) “để bàn chuyện quốc sự!”
Ý Trời, nói gì nghe thấy ghê dữ vậy?
Đã có không biết bao nhiêu độc giả (nhất định) phải vượt hàng vạn dặm đến California để gặp tôi – một anh già mặt mũi dị hợm, sặc sụa hơi men, quần áo tả tơi, người ngợm hôi hám, ăn nói quàng xiên – cùng với một tiếng thở dài, khó nén!
Những vụ “diện kiến” bẽ bàng như thế là cơ hội rất tốt để thiên hạ ôn lại (và nhớ mãi) lời dậy của cổ nhân: người trông xa ma trông gần! Mà kinh nghiệm đắng cay này không chỉ đúng với con người mà còn đúng luôn cho những đảng phái tổ chức nữa (trông càng xa càng tốt) nhất là với Đảng CSVN.
Chính xác là bao xa, cho biết liền đi, sao nẫy giờ (chưa say) mà cứ lòng vòng hoài vậy – cha nội?
Theo tôi phải xa tuốt luốt tận Châu Âu, Châu Mỹ – hoặc Châu Phi càng tốt – còn nếu tại Châu Á thì tối thiểu cũng phải (xa) cỡ từ [Nhật Bản]:
Đỗ Diệu Hương, hiện đang học thạc sĩ ngành quản trị kinh doanh tại ĐH châu Á – Thái B́nh Dương, tỉnh Oita, được kết nạp Đảng ở tuổi 20...
Diệu Hương nhận xét: “Ở VN, các chi bộ Đảng có thể họp mặt thường xuyên để quản lư và củng cố tư cách người đảng viên tốt hơn. C̣n ở nước ngoài không có điều kiện như vậy nên việc rèn luyện bản thân là quan trọng nhất”.
Sống xa Tổ quốc, ngoài việc học tập, lao động và kỷ luật tốt cần phải tích cực tham gia giao lưu với cộng đồng quốc tế. Diệu Hương luôn ư thức được ḿnh chính là tấm gương phản ánh thế hệ trẻ VN với bạn bè thế giới, v́ vậy cần phải sống trách nhiệm và gương mẫu.
Các bạn trẻ là lưu học sinh VN ở nhiều nơi trên nước Nhật về dự một lớp cảm t́nh Đảng ở vùng Kyushu – Okinawa. Nguồn ảnh: Tuổi Trẻ Online.
Các bạn trẻ là lưu học sinh VN ở nhiều nơi trên nước Nhật về dự một lớp cảm t́nh Đảng
ở vùng Kyushu – Okinawa. Nguồn ảnh: Tuổi Trẻ Online.
Nữ đảng viên Đỗ Diệu Hương, có lẽ, nên ở luôn bên Nhật để “rèn luyện bản thân” (cho nó chắn ăn) chớ sinh hoạt chi bộ đảng ở nước ta – xem ra – có vẻ linh tinh lắm. Khi blogger Đinh Vũ Hoàng Nguyên còn tại thế, tôi đã nghe ông kể vài “chuyện ngắn” sau:
Ḿnh có quen một cậu là đảng viên, nhà ở một huyện ngoại thành Hà Nội. Có lần ḿnh vô t́nh nghe nó với thằng bạn là lái xe đường dài nói chuyện, thằng bạn hỏi:
- Thế ông đợt này ở nhà làm ǵ?
- Th́ vẫn công tác đảng thôi.
- Phải kiếm việc ǵ mà làm, chứ vô công rồi nghề thế th́ chết!
- Ḿnh đi ăn thịt chó ở Vĩnh Phúc. Trong mâm có Phó Chủ tịch UBND xă, tuổi khoảng ngoài bốn mươi. Rượu ngon, thịt chó ngon. Nhân câu chuyện về t́nh h́nh an ninh – trật tự ở địa phương, Phó Chủ tịch xă nói:
- Báo cáo các bác! Số nghiện hút phát hiện được ở địa phương bọn em là 31 đồng chí. C̣n Đảng viên Chi bộ bọn em có… 16 thằng!
Chuyện thật 100%. Thằng Nguyên mà nói điêu th́ làm con chó!
Tôi không dám nói là bác Nguyên “nói điêu” nhưng chuyện ông kể có vẻ hơi khó tin, ít nhất thì cũng không dễ tin bằng câu chuyện (tiếp theo) của bác Phạm Đ́nh Trọng:
Sáng chủ nhật, tôi vừa mở máy vi tính mới viết được mấy ḍng th́ có chuông gọi cửa làm đứt mạch suy nghĩ. Xuống cầu thang ra mở cửa, thấy ông hàng xóm là đảng viên cùng sinh hoạt tổ đảng với tôi mà ít ngày trước tôi đă phải mất một buổi tối họp kiểm điểm ông về cái tật lăng nhách, rất không đáng có ở một đảng viên của đảng cách mạng, đảng chính trị là tật tối ngày nhậu nhẹt bét nhè, bê tha, đă kéo dài suốt nhiều năm của ông. Nay một người như thế đến bảo tôi nộp cho ông bản thu hoạch học tập đạo đức Hồ Chí Minh!
Kinh nghiệm của ông nhà văn tuy có hơi cay đắng nhưng (nói nào ngay) vẫn cũng chưa đến nỗi phũ phàng như trường hợp của ông Vi Đức Hồi, Giám Đốc Trường Đảng huyện Hữu Lũng – Lạng Sơn:
Bác trưởng khu đề nghị:
-Bây giờ đến mục các đại biểu phát biểu ư kiến!
Chưa rứt lời, một cựu chiến binh có tên Miến, đeo trên ngực một huy hiệu ǵ tôi cũng không để ư, ông ta hung hăng xông lên bục vừa nói, vừa khua chân, múa tay vào mặt tôi. Ông ta nói tràng giang đại hải, kể về thành tích của ḿnh tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Người chủ tŕ phải nhắc ông ta đi vào trọng tâm, lúc này h́nh như ông ta mới sực nhớ ra những nội dung cần nói mà đă được chuẩn bị kỹ. Ông ta bắt đầu sỉ vả, xông đến trước mặt tôi chỉ tay vào mặt tôi định gây gổ, hành hung…
-Mày là thằng ngu! mày ngu lắm Hồi ạ!không biết mày học hành thế nào!tao thấy mày ngu lắm!
Mấy người bên dưới nhắc nhở ông ta b́nh tĩnh, ông ta quay lại bục rồi yêu cầu:
-Tôi đề nghị phải bắt nó lên đây đứng trước mọi người, không thể để nó ngồi như thế được. Thu toàn bộ đồng hồ, điện thoại và các tư trang của nó. Biết đâu bây giờ nó đang truyền thông trực tiếp ra nước ngoài th́ chết chúng ta!
Phía dưới hội trường bắt đầu có người phản đối.
-Nói thế mà cũng nói được! nói thế hoá ra là ḿnh làm sai!càng nói càng ngu. Ḿnh làm đúng, nó đưa lên đến đâu cũng chẳng sợ, phải không?
-Thiếu ǵ người mà đi bồi dưỡng cho ông này lên phát biểu, dạy đời. Bản thân ông th́ có tốt đẹp ǵ mà đi dạy người khác…
-Người ta phải dùng những người không b́nh thường như thế mới đạt được mục đích chứ!
Những người không bình thường như thế, trong Đảng, chắc hơi nhiều. Và đây có lẽ là một trong những lý do khiến ông Phạm Đình Trọng, và Vi Đức Hồi đành bỏ Đảng. Hai ông, tất nhiên, không phải là những người đâu tiên (hay cuối cùng) đã bỏ Đảng chạy lấy người.
Chỉ trong tuần lễ đầu tiên của tháng 12 năm 2013, lại có thêm thêm ba nhân vật nữa (luật sư Lê Hiếu Đằng, tiến sĩ Phạm Chí Dũng và bác sĩ Nguyễn Đắc Diên) đã nộp đơn công khai xin ra khỏi Đảng. Nói một cách văn chương, và nói theo kiểu của nhà văn Trần Mạnh Hảo, là họ xin được … ly thân.
Với thời gian, chuyện ly thân với người hôn phối, cũng như với Đảng – xem chừng – mỗi lúc một thêm đông và thêm phức tạp.
Trước kia không mấy khi nghe ai nói tới chuyện ly thân, ly hôn, hay li dị. Nếp sống, cũng như ngôn ngữ (hồi trước) ngó bộ đỡ phức tạp hơn. Thỉnh thoảng, mới có người nhỏ giọng:
- Cô A và cậu B thôi không đi lại với nhau nữa.
Hoặc, trầm trọng hơn chút xíu:
- Ông C với bà Đ đã thôi ăn ở với nhau rồi.
Thôi là xong. Là hết chuyện. Là đường ai nấy đi. Là nhà ai nấy ở. Mạnh ai nấy sống. Đời ai nấy lo. Tiền ai nấy sài. Hồn ai nấy giữ!
Biệt ly, nếu không bịn rịn, không êm đềm, “không nhớ nhung từ đây” thì cũng (thường) êm thắm. Sóng gió, nếu có, ráng dấu trong lòng. Chớ đâu có cái vụ mang nhau ra toà, hay mang đơn xin ra khỏi Đảng phát tán (tùm lum) trên … mạng – như mấy bữa rầy.
Thời thế, xem chừng, đã đổi. Gió, ngó bộ, cũng muốn chuyển rồi – theo như nhận định của blogger Nguyễn Lân Thắng (nghe được) qua BBC vào hôm 6 tháng 12 vừa qua:
“Tôi nghĩ Đảng chưa bao giờ ở t́nh thế hiểm nghèo như thế này bởi những người trí thức tương đối có tiếng tăm, tương đối có uy tín ở trong xă hội, mà bây giờ họ tuyên bố ly khai khỏi Đảng, một cách chính thức.
“Đây là một tổn thất vô cùng lớn về mặt tính chính danh của Đảng, lúc này uy tín của Đảng không c̣n ǵ nữa, thực sự không c̣n ǵ nữa...“
“Hành động của ông Lê Hiếu Đằng và ông Phạm Chí Dũng có thể cũng dẫn đến một phong trào ly khai khỏi Đảng một cách ồ ạt, diễn ra với một số lượng lớn, và lúc đó sự cầm quyền của Đảng sẽ bị lung lay một cách rất dữ dội.”
‘Chưa ai biết điều ǵ xảy ra ở phía trước với bối cảnh của Việt Nam như hiện nay, t́nh h́nh sẽ c̣n thay đổi rất mạnh và rất nhiều. Và mọi việc sẽ không chỉ dừng lại ở đây.“
Cùng lúc, trên diễn đàn RFA, blogger Nguyễn Ngọc Già cũng đã có nhận định tương tự: “… anh Đằng, anh Dũng, anh Diên bỏ đảng vừa rồi gây ra một làn sóng …lớn.”
Chuyện “tình hình” hay “sóng gió” lớn/nhỏ ở Việt Nam ra sao – trong những ngày sắp tới – cái thứ người cả đời núp kỹ ở nước ngoài, và luôn luôn trốn biệt trong chai như tôi (e) không đủ tư cách để lạm bàn. Nhân dịp này, tôi chỉ xin nâng ly chúc mừng ba ông Lê Hiếu Đằng, Phạm Chí Dũng và Nguyễn Đắc Diên – những người ngay – vừa thoát nạn. Kiếp nạn trao duyên lầm tướng cướp!
© Tưởng Năng Tiến
© Đàn Chim Việt
|
|
tiendaoduy
member
REF: 668846
12/22/2013
|
Từ sợ hăi tới hành động
bieu tinh 2-6-13-btmh (500x375)Sợ hăi là một đặc tính của muôn loài. Chính sự sợ hăi góp phần giúp cho mọi loài sinh tồn và phát triển. Riêng trong thế giới con người, sợ hăi khiến cho kẻ yếu hơn phải chọn giữa phục tùng kẻ mạnh hoặc phải kiếm giải pháp. Cùng lúc sợ hăi thường làm cho con người trở nên tàn nhẫn và/hoặc hèn nhát hơn; ích kỷ và vô cảm hơn. Nhưng trong một số trường hợp, sợ hăi lại cũng có thể làm người ta bật lên can đảm, mạnh mẽ.
Trong phạm vi bài viết ngắn này tôi chỉ xin đưa ra một vài nhận định về t́nh h́nh xă hội Việt Nam trong những năm gần đây liên quan tới “sự sợ hăi”.
Có thể nói đại đa số người dân ngày nay đều rất sợ Đảng Cộng sản và các phương tiện bạo hành của họ, kể cả bọn đầu gấu xă hội đen mà họ đang sử dụng ngày một thường hơn. Ngoài các tṛ bạo hành, dân c̣n sợ Đảng v́ sợ bị trù dập, bị mất công ăn việc làm, bị mất nhà mất đất. Nhiều khi dân sợ chỉ v́ họ chứng kiến cảnh Đảng đă xuống tay với những người xung quanh họ.
Bởi nỗi sợ đó đa số người dân đă dần dần tự biến ḿnh thành nô lệ cho Đảng Cộng sản một cách vô điều kiện. Từng lời nói, cử chỉ tới hành động đều phải giữ chừng, tự kiểm duyệt, tránh “phạm thượng” … Nói chung, ai nấy đều chỉ mong cuộc sống của bản thân ḿnh và con cháu ḿnh được “yên hàn”. Gia đ́nh “không có vấn đề”, tức không đang bị Đảng trừng phạt, là thấy hạnh phúc rồi. Không trông đợi ǵ thêm từ Đảng.
Để đạt được mong muốn đó nhiều người đă chọn thái độ tung hô ca ngợi Đảng để được yên thân, bất kể trong ḷng có bất măn hay không. Một số khác th́ c̣n cố gắng đề trở thành Đảng viên Cộng sản để có được cơ hội đổi đời. Và giữa 2 loại trên là những người chấp nhận làm tay sai cho Đảng với danh xưng “quần chúng tự phát” để nhận được chút tiền. Cả ba lối chọn lựa này đều làm cho con người đă “hèn” lại thêm “hạ”.
Nhưng ngược lại, trong những năm tháng gần đây, không ít người đă vượt qua được nỗi sợ. Có người vượt được chỉ v́ đă bị ép tới đường cùng, nôm na là tới mức “tức nước vỡ bờ”. Rất nhiều trong số này là các bà con dân oan. Họ bị cướp đến tận cùng mọi phương tiện mưu sinh, phải sống lê lết trước những cửa quan để kêu oan, và bị xua đuổi từ văn pḥng này sang cơ quan khác.
Cũng có nhiều người vượt được sợ hăi nhờ tiếng gọi của lương tâm. Nỗi sợ mất nước c̣n lớn hơn nỗi sợ bị Đảng Cộng sản trả thù. Họ sợ rằng dưới sự lănh đạo của Đảng Cộng sản, Việt Nam sẽ hoàn toàn trở thành thuộc địa của Trung Quốc, đời con đời cháu của họ sẽ trở thành nô lệ hoàn toàn cho người Phương Bắc. Kế đến, sự khinh bỉ trước thái độ Hèn với giặc – Ác với dân của thành phần lănh đạo Đảng cũng làm nỗi sợ Đảng bớt đi nhiều. Và thế là họ công khai thể hiện ḷng yêu nước của ḿnh bằng cách xuống đường phản đối Trung Quốc xâm lược bất kể Đảng có cho phép hay không. Rồi khi bị cấm quyền yêu nước, họ dạn dĩ tham gia các buổi phổ biến Quyền con người. Và cứ thế mà tiến tới.
Sau hết, nhiều người không chỉ vượt qua sợ hăi mà c̣n nh́n ra một thực tế khác. Chính lănh đạo Đảng mới là những kẻ đang mang nhiều nỗi lo sợ hơn ai hết. Họ sợ sự phát triển của công nghệ thông tin dẫn đến sự gia tăng nhận thức của người dân. Từ đó họ sợ những tội ác khủng khiếp của các chế độ cộng sản trên khắp thế giới và tại Việt Nam sẽ không c̣n có thể che đậy được nữa. Họ sợ toàn dân biết rơ con đường xây dựng CNXH là con đường hoang tưởng mà cả thế giới đă vất bỏ, đặc biệt ngay tại nơi sản sinh ra nó. Họ sợ từng hành động đánh, giết, khủng bố dân để bảo vệ chế độ từ nay sẽ bị chính người dân thu h́nh, thu âm, thu bằng chứng và lưu trữ để chờ ngày đưa họ ra ṭa án nhân dân như tại các nước vừa đổi đời. Họ sợ các núi của cải vừa đào khoét được từ tài nguyên đất nước và cướp trắng của dân sẽ không giữ được. Và c̣n nhiều nỗi sợ khác nữa nhưng căn bản vẫn là: ĐẢNG SỢ CÁI NGÀY DÂN HẾT SỢ.
Điều dại dột của lănh đạo Đảng, dù đă có thấy nhiều tấm gương từ Bungari đến Libya, là càng sợ th́ lại càng cố che đậy bằng thái độ hùng hổ và nâng cấp bạo hành, thí dụ như từ chính sách làm ngơ cho công an đánh người nay đă nâng cấp đến mức chính thức cho công an bắn dân tại chỗ. Nhưng như đă thấy trên khắp thế giới, đến mức này th́ dân càng bị dồn vào đường cùng sẽ càng tức nước vỡ bờ nhiều hơn và nhanh hơn mà thôi, cũng như hồ sơ tội ác của từng cán bộ ác ôn sẽ càng dày hơn thôi.
Tóm lại ở xă hội Việt Nam hiện nay có 3 loại sợ khác nhau:
1. Nỗi sợ của những kẻ đáng khinh. Họ chỉ lo mất ghế cai trị và khả năng tiếp tục nạo khoét đất nước. Nhưng càng sợ họ càng ác và càng sẵn sàng bán luôn đất nước; nghĩa là càng thu ngắn tuổi thọ của chế độ.
2. Nỗi sợ của những người đáng thương. Đây chính là đại khối đồng bào của tôi, những người đă phải sống cả đời trong đói khổ và bị bao trùm bởi trấn áp, đe dọa liên tục. Nhưng trong tay họ là sức mạnh toàn năng của dân tộc và là ch́a khóa tương lai của đất nước.
3. Nỗi sợ của những vị đáng kính. Họ là những người không sợ ǵ cho chính ḿnh nhưng lo nhiều cho các thế hệ tương lai và sinh mạng của đất nước. Lo đến nỗi họ sẵn sàng gạt sang một bên mọi thủ đoạn xách nhiễu, đe dọa, và trả thù hạ cấp của chế độ để bước ra tranh đấu công khai.
Xin cho tôi cùng với đại khối đồng bào tiến bước theo những ngọn đuốc lương tâm, những nhà trí thức đang chấp nhận đi đầu trên con đường gian nan để xóa sạch mọi nỗi sợ trên đất nước chúng ta.
Thanh Hóa 21/12/2013
Điện Thoại 01628387716
© Nguyễn Trung Tôn
© Đàn Chim Việt
|
|
tiendaoduy
member
REF: 669487
01/06/2014
|
Cộng sản Việt Nam đi về đâu?
83 năm qua, Hồ Chí Minh đă đưa dân tộc Việt Nam theo con đường của học thuyết của Karl Marx- Lenin đi vào quỷ đạo của chủ nghĩa cộng sản vô thần, nhưng chủ nghĩa ấy đă phá sản ngay trên quê hương của nó và thần tượng Mac – Lenin đă bị hạ bệ từ lâu.
Chính cái học thuyết này đă gây tang tốc cho nhân loại suốt gần một thế kỷ qua, những dân tộc vận dụng nó phải gánh lấy tai ương, nhất là sự chia rẽ và hận thù dân tộc cho đến ngày hôm nay vẫn chưa hàn gắn được.
Ở Việt Nam, hậu quả của đấu tranh giai cấp, Hồ Chí Minh đă nghe lời quan thầy Nga-Tàu tàn sát nhân dân ḿnh qua phong trào “cải cách ruộng đất”, cuộc thanh trừng đẫm máu trong vụ “nhân văn giai phẩm” cũng như vụ “xét lại chống đảng”, cuộc thảm sát Tết Mậu Thân, c̣n nhiều… và nhiều nữa. Biết bao nhiêu xương máu của nhân dân Việt Nam đă đổ, biết bao nhiêu tài nguyên của đất nước đă bị hủy diệt. Những dân tộc tiến bộ đă nhận thức được sự tàn hại của chủ nghĩa cộng sản nên đă vứt đi và đoạn tuyệt duy chỉ c̣n vài con nhạn lạc lơng tham quyền cố vị bám trụ như Việt Nam.
Học thuyết Mac-Le:
Mác – Lenin đă lợi dụng thời cơ “mạc vận” của xă hội phong kiến và tư bản mang rợ gây ra đời sống bất công đau khổ cho lớp người bị trị nên họ đă hô hào, cổ vơ cho cuộc đấu tranh với chiêu bài giải phóng qua ảo tưởng giành quyền “làm chủ tập thể” những ǵ họ cướp được và “tiến lên” thiên đàng XHCN. Một thiên đàng mà cho đến ngày hôm nay TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng cũng không biết đến bao giờ nó mới được “hoàn thiện”(?).
Đảng CSVN đă vận dụng học thuyết Mac-Lenin một cách mù quáng để rồi cả dân tộc nhận lấy hậu quả bi thương nên Đại tá công an Lê Hồng Hà, nguyên Chánh văn pḥng bộ Công an CSVN nói rơ cái sai lầm và tác hại của học thuyết “lẩm cẩm” ấy như sau:
“Đối với dân tộc Việt Nam, học thuyết Mac là học thuyết ngoại nhập…không lư giải được xă hội Việt Nam với những điều kiện kinh tế, chính trị, xă hội, văn hóa, tư tưởng hoàn toàn khác với Tây Âu, rất dễ mang cách mạng Việt Nam đi chệch đường và do đó gây nên tổn thất, gây đổ vỡ, gây ḱm hăm sự phát triển”. (Người Việt ngày 28-1-2001)
Bằng vào thực tế, sau bao nhiêu năm sống dưới chế độ cộng sản, tiến sĩ Hà Sĩ Phu nhận thức được đảng CSVN đă đi theo một học thuyết hoang đường nên ông đă sớm “Chia tay ư thức hệ” và ông đă nói rơ:
“Học thuyết Mac-Lenin không phải là cái ǵ cao xa chưa tới mà chỉ là hoài vọng đă bị vượt qua, chỉ là biến tướng mới mang cái mốt công nghiệp của chủ nghĩa phong kiến đă bị lịch sử vượt qua trước đây nhiều thế kỷ. Nó không phải là thứ cẩm nang dẫn đường đầy tính xúc tích huyền bí đến mức hàng thế kỷ sau chưa có ai hiểu đúng, mà chỉ là những dự đoán lẩm cẩm không bao giờ có thực trên đời”. (Tuyển tập HSP trang 117)
Những nhà cách mạng trí thức lăo thành của Việt Nam đă vạch ra sự sai lầm của chủ thuyết Mac- Lenin th́ những người lănh đảng CSVN khéo ngu ngơ cố bám và giữ lấy như là “cẩm nang dẫn đường” trong khi các dân tộc tiến bộ đă quăng nó vào sọt rác. Đảng CSVN vẫn phải bám nó như một cái phao để bảo vệ quyền lực, bảo vệ đảng dù đă gây tác hại cho dân tộc biết bao nhiêu. Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang đă mạnh mẽ kêu gọi đảng CSVN:
“Ba mươi năm qua, chủ nghĩa Mac-Lenin tàn phá đất nước này về mặt kinh tế, và tàn phá về mặt văn hóa và tư tưởng…
“Phải bỏ chủ nghĩa Mac-Lenin và phải rút ra được những nhận định một cách khách quan thẳng thắng về sự tàn hại của cái ứng dụng sai lầm chủ nghĩa Mac-Lenin”. (Người Việt ngày 11-7-2005)
Ở Liên xô, cái nôi của phong trào với chiêu bài “cách mạng giải phóng”, đă khởi xướng một cuộc chiến tranh đẫm máu dai dẳng đă giết hại cả trăm triệu mạng người trên thế giới. Dân Liên xô và các nước Đông Âu đă thức tỉnh và đă ra khỏi quỷ đạo của học thuyết diệt chủng này, họ đă lôi ngă đầu những “thần tượng” mà đảng CSVN c̣n tôn thờ. Mới đây nhân dân Ukraina đă làm một việc mà đài phát thanh Quốc tế RFI đă chua chát viết bài đưa tin với tựa đề: “Ukraina: Ai chặt đầu tượng Lênin?” và bức tượng này đă bị chính người dân đè đầu cởi cổ.
“Một sáng đầu tháng 12, tin về bức tượng Lenin, nằm tại công viên “Công nhân viên ngành đường sắt” ở Kotovsk, bị cắt đôi được thông báo. Ngày hôm trước, một bức tượng Lenin tương tự tại Kiev cũng chịu cùng số phận…
“Kể từ sau vụ bức tượng Lenin đầu tiên bị lật nhào vào năm 1989, hai năm trước khi Liên xô tan ră và Ukraina tuyên bố độc lập, gần như tất cả tượng Lenin tại miền Tây Ukraina bị xóa sổ”. (RFI online ngày 27-12-2013)
Chủ nghĩa Xă hội:
Ngày nay, sau bao nhiêu năm “tiến lên” CNXH nhân loại đă nếm mùi đau thương và đă nhận lấy hậu quả nghiêm trọng về sự tác hại của nó như thế nào rồi, họ không c̣n bị ru ngủ với cái “thiên đường mù” ấy nữa.
Giáo sư Trần Phương, nguyên Phó thủ tướng và là Chủ tịch hội Khoa học kinh tế Việt Nam phát biểu trong lần thảo luận về cương lĩnh của đảng CSVN, ông nói:
“…những dự đoán của Mac và Lenin về cái gọi là CNXH, sai rồi, mà rơ ràng là thực thi 70 năm đă thất bại rồi”. (RFA online ngày 17-12-2010)
Hôm sau giáo sư Phương tŕnh bày tiếp:
“Thế bây giờ CNXH của ông là cái ǵ đây? Thật ra mà nói, chúng ta nói và chúng ta biết là chúng ta bịp người khác. Đến tôi bây giờ, tôi cũng không biết CNXH mà chúng ta sẽ đi là CNXH ǵ đây?” (RFA online ngày 18-12-2010)
Trung tướng Trần Độ, một vị tướng khai quốc công thần, sớm “giác ngộ cách mạng” nhưng cũng là vị tướng sớm “thức tỉnh” cho nên ông đă bị đảng của ông khai trừ một cách nghiệt ngă, đến nỗi khi chết ông không có được một ṿng hoa mang chữ “vô cùng thương tiếc” cũng như bị tước đi chữ quân hàm “trung trướng” ngay cả trên ṿng hoa của “ông Vơ Nguyên Giáp”. Cùng một nhận định với PTT Trần Phương, trung tướng Trần Độ đă xác nhận rằng:
“CNXH chỉ là một lư thuyết của một học thuyết chưa được chứng thực, chỉ mới có sự chứng thực của sự thất bại và đổ vỡ sau 70 năm tưởng rằng đă thành công”. (Nhật kư Rồng Rắn trang 21-22-)
Trong khi toàn dân muốn sửa đổi Hiến pháp một cách một cách rốt ráo, th́ Quốc hội (Đảng CSVN) lại chỉ “tráo bài ba lá” cho lấy lệ rồi th́ vẫn y như cũ, trong khi Hiến pháp năm 2013 vẫn cố duy tŕ XHCN th́ TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đă tuyên bố một cách ngu xuẩn rằng:
“Đổi mới chỉ là một giai đoạn, c̣n xây dựng XHCN c̣n lâu lắm, đến hết thế kỷ này không biết đă có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”. (Thanh Niên online ngày 26-10-2013)
Đảng CSVN:
Gần 70 năm qua vận mạng dân tộc Việt Nam bị đặt dưới sự thống trị của một tổ chức nhân danh là Đảng Cộng sản, vậy chúng ta cần biết qua cái sự h́nh thành của cái tổ chức này để biết tương lai sẽ đưa dân tộc đi về đâu. Trung tá Trần Anh Kim, nguyên Chính ủy tỉnh đội Thái B́nh, người hiện đang ngồi tù cộng sản cho chúng ta biết rơ chân tướng của họ ra sao:
“Khi h́nh thành, họ thu nạp phần lớn kẻ khố rách áo ôm, kém học vấn, rất vô văn hóa, rồi đảng dạy cho lũ cốt cán “vu oan giá họa”, “ngậm máu phun người”… Những thành phần trên được hợp lại thành một tổ chức gọi là “đảng CSVN”. (Thời Luận ngày 8-8-2008)
V́ đảng cộng sản chỉ h́nh thành và tập hợp những con người như thế cho nên họ đă ngu muội trung thành theo sự lừa dối mà hy sinh, quá khích nên họ đă thành công trong đấu tranh, bắn giết; nhưng đă thất bại trong xây dựng và phát triển đất nước. Họ đă không đem lại độc lập, tự do dân chủ và cuộc sống ấm no, hạnh phúc cho toàn dân, mà chỉ đem lại sự phồn vinh giả tạo cho bọn tư bản đỏ và nhóm “lợi ích”, gây bất măn cho những người trước đây đă lầm nghe theo lời khuyến dụ của cộng sản. Ông Nguyễn Văn An, nguyên chủ tịch Quốc hội đă phát biểu qua lời kể lại trong bài: “Đa nguyên, đa đảng là tất yếu” của tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang như sau:
“Chính những người cộng sản chân chính cũng muốn giải tán đảng đă biến chất để xây dựng đảng mới, để sửa lổi hệ thống, để làm lại từ đầu”. (Đàn Chim Việt online ngày 11-1-2011)
Sau hơn 38 năm ḥa b́nh , thống nhất đất nước, cả nước Việt Nam đặt dưới sự lănh đạo của đảng CSVN qua sự đánh giá thành quả của nhà báo đại tá Phạm Đ́nh Trọng, người đă bỏ đảng nhận định như sau:
“…đảng CSVN, một tổ chức chính trị đă dùng bạo lực tàn nhẫn ứng xử với dân tộc Việt Nam văn hiến và đă đem lại cho nhân dân Việt Nam một thế kỉ cách mạng, chiến tranh đẫm máu, li tán dân tộc, tan hoang đất nước.
“Đảng cộng sản tồn tại bằng độc quyền quyền lực. Xóa bỏ độc quyền quyền lực là xóa bỏ sự tồn tại của đảng cộng sản. Hiện nay đảng cộng sản đă là một sản phẩm lỗi thời của lịch sử…
“Đảng cộng sản tự đặt vào thế đối lập với nhân dân, trở thành vật cản của ḍng chảy lịch sử, ḱm hăm đất nước trong tŕ trệ, đưa đất nước vào khũng bố, đàn áp đẫm máu, vào bạo loạn, rối ren, giam cầm nhân dân trong ngục tù, nhục h́nh của chuyên chính vô sản, đày ải, vô hiệu, thủ tiêu nhiều tài năng, trí tuệ và khí phách dân tộc”. (Đàn Chim Việt online ngày 7-2-2012)
Một làn sóng bỏ đảng đang gia tốc theo sau luật gia Lê Hiếu Đằng có tiến sĩ Phạm Chí Dũng, bác sĩ Nha khoa Nguyễn Đắc Kiên…, bỏ đoàn Thanh niên cộng sản như nữ sinh viên Nguyễn Phương Uyên và bỏ Hội cựu Chiến binh như nhà báo Nguyễn Tường Thụy…Mặc dù tiến sĩ Phạm Chí Dũng làm đơn “xin ra đảng”, nhưng ông đă được đảng ân huệ “cho Khai trừ” và ông nhận định:
“Nếu đảng không tự thay đổi bằng cách tự làm sạch ḿnh và ngó ngàng tới dân chúng, người nghèo nhiều hơn, không chấp nhận những tiếng nói và chính kiến đa chiều, trái chiều, đảng sẽ bị chính dân chúng phủ nhận và thay đổi trong không bao lâu nữa…
“…một làn sóng thoái đảng và bỏ đảng công khai trong những năm tới, đảng sẽ làm sao có thể “hạ cánh mềm” nếu họ không tự thay đổi, và hơn nữa phải “thay máu” một cách ghê gớm. Mà thời gian để tự đổi thay lại không c̣n nhiều, chỉ có thể được tính theo năm…” (Bauxite Việt Nam online ngày 19-12-2013)
Theo tiến sĩ Phạm Chí Dũng th́ thực trạng hiện t́nh của đảng CSVN đang “tan ră từ bên trong” cho nên một số đông đảng viên đă nhanh chân “bỏ đảng chạy lấy người”.
“Theo một báo cáo năm 2012 của một cơ quan đảng có tới 36-40% các đảng viên không sinh hoạt đảng. Đó là một thực trạng mà đảng phải đối phó. Bị mất ḷng tin và có dấu hiệu tan ră từ bên trong”. (BBC online ngày 26-12-2013)
Ông Đào Văn Tùng (Thiện Tùng), gia nhập đảng Lao Động từ năm 1959 nhưng ông lại sớm “từ bỏ đảng” về làm dân…
“Ngay từ đầu năm 1980, tôi là một trong những người bất đồng chính kiến với đảng trong đường lối cải tạo XHCN, khi ấy không thể nào cưỡng nổi ư định của đảng, dầu đang là Phó trưởng ban Tuyên huấn Tỉnh ủy tỉnh Tiền Giang, được lănh đạo trọng dụng, tôi đă tự ư từ nhiệm, sau đó trả thẻ đảng. Tiếp theo tôi, bốn ông…
“Theo quan sát của tôi, từ đảng không c̣n là cá biệt, đă, đang và sẽ tiếp tục diễn ra. Tùy nhận thức và t́nh cảm của từng người, từ đảng có nhiều cách, độ “đậm đặc” không thể giống nhau…
“Điều quan trọng mà tôi nhận thấy, gần như hầu hết những người từ đảng là họ không chấp nhận thể chế độc tài toàn trị của đảng, họ “nặng nợ” với nước với dân, muốn đảng thực hiện thể chế Dân chủ Đa nguyên về mọi mặt, nhưng đảng luôn từ chối, khiến họ phải ly khai (từ đảng)”. (Bauxite Việt Nam online ngày 22-12-2013)
Khi xưa đảng cộng sản khởi đầu dựng bá nghiệp, lúc c̣n phôi thai th́ cần sự trợ giúp của nhân dân cho nên đảng phải tỏ ra hiền lành, dể thương nên đảng nói dân nghe, nay bá nghiệp đă thành, đảng không c̣n cần dân mà trị dân bằng chính sách độc tài và do đó mà ngày nay đảng nói đảng nghe, dân không nghe. Dân với đảng trở nên đối lập, nhưng đảng CSVN nên nhớ câu nói của cụ Nguyễn Trăi “Chèo thuyền cũng là Dân, lật thuyền cũng là Dân”.
Cụ Hoàng Minh Chính đă chứng minh cho đảng CSVN thấy rằng đảng cộng sản Liên xô đă phạm vào qui luật tự nhiên mà cụ Nguyễn Trăi dạy nên đă nhận lănh hậu quả của sự đào thải và đảng CSVN hăy lấy đó “rút kinh nghiệm” mà hành xử trước khi quá muộn.
“Lên xô đàn áp nhân dân như thế, Liên xô đi theo chủ nghĩa Mac- Lenin xây dựng một chính đảng toàn trị, th́ chính nhân dân đă nổi dậy lật đổ chính cái đảng đó”. (Việt Tide số 55 ngày 2-8-2003)
V́ muốn bảo vệ XHCN, bảo vệ đảng CSVN nên những nhà lănh đạo đảng CSVN vội vă kéo nhau sang Trung cộng t́m chỗ dựa, nhưng họ đă trao duyên lầm cho tướng cướp. Trung tướng Trần Quốc Bảo đă nói rơ như sau:
“Trung quốc tham vô đáy, không khéo ta sẽ từng bước trở thành bộ phận Trung quốc. V́ nói phải ngă về Trung quốc để được yên là chủ nghĩa đầu hàng, chủ nghĩa thất bại. Ngă theo Trung quốc thực chất là bán nước”. (Đàn Chim Việt online ngày 3-9-2009)
Đứng trức sự tan ră của khối XHCN, những áp lực ngoài th́ của bọn bành trướng Bắc Kinh, trong th́ nhân dân ngày càng chống đối, đảng CSVN thấy nguy cơ mất quyền lănh đạo và không biết làm sao để “hạ cánh mềm” nên đảng cố t́m lấy một cái phao hầu cứu văn t́nh thế, nhưng họ đang:
“Bâng khuâng đứng giữa hai ḍng nước
Chọn một ḍng hay để nước trôi”. (Thơ Tố Hữu)
Nếu ngă sang Mỹ th́ mất đảng; c̣n ngă sang Tàu th́ mất nước.
Cộng sản Việt Nam đang dở tṛ bắt cá hai tay.
© Đại Nghĩa
© Đàn Chim Việt
|
|
tiendaoduy
member
REF: 669776
01/11/2014
|
Hàng quốc cấm
Người dân tiếp xúc với truyền thống định hướng một chiều lâu ngày sẽ vô t́nh tự triệt tiêu tư duy nh́n nhận vấn đề bằng con mắt đa chiều, đó là một vấn đề không thể phủ nhận được trong ư thức hệ của rất đông bộ phận người Việt hiện nay.
Hương Vũ
Mấy năm trước – khi ông Bùi Ngọc Tấn ghé qua Hoa Kỳ – chúng tôi có đi thăm thú vài nơi, hay nói theo ngôn ngữ “đương đại” là “tham quan” vài chỗ. Trong chuyến đi ngắn ngủi này, tôi nghe nhà văn của chúng ta nhắc đi lại (đến) đôi ba lần, với ít nhiều hãnh diện: “Tôi là bạn của ông Dương Tường.”
Tuy chúng tôi biết nhau khá lâu nhưng đây là lần đầu mới diện kiến nên tôi không tiện hỏi:
Dương Tường là cha nội nào vậy cà?
Sau đó, tôi mới được biết thêm Dương Tường là một nhà thơ, và là một dịch giả (thế giá) ở Việt Nam. Tuy nhiên, ông được mến mộ không thuần vì chuyện sáng tạo thơ văn mà vì đã tìm ra phương cách giúp cho bạn bè thoát cơn bỉ cực:
“ Đi bán máu … Lấy xong máu, cầm biên nhận đến tài vụ lĩnh tiền, nhận phiếu bồi dưỡng. Tiền tính theo xê xê c̣n tem phiếu th́ đồng loạt. Mỗi người được lĩnh tem 2 cân đường, 4 cân đậu phụ, 2 kí thịt, 2 hộp sữa. Thế là mất đi một ít máu nhưng túi nằng nặng tiền và tem phiếu.
Cho nên những ngày đi bán máu rất vui. Con người ḿnh bỗng nhiên tăng thêm giá trị trước gia đ́nh và trước bao cặp mắt của cánh phe vé, bỗng nhiên ḿnh được bao bọc quấn quít giữa những cái nh́n tŕu mến…” (Bùi Ngọc Tấn. “Thời Gian Gấp Ruổi“. Viết Về Bè Bạn. Fallchurch, Virginia: Tiếng Quê Hương, 2006).
Nghe đâu Dương Tường còn được thiên hạ (suýt xoa) nể phục vì quen biết lớn. Ông ấy có thể bán máu mà không cần qua cò, và cũng không bị xét nghiệm lôi thôi như bao kẻ khác. Tuy “thần thế” tới cỡ đó nhưng Dương Tường vẫn nhất định “ … đứng về phe nước mắt!”
Ôi, tưởng gì chứ “nước mắt”thì tôi không hảo (lắm) và cũng hoàn toàn chả thấy hào hứng (tí nào) khi đi bán máu để nuôi thân, và … nuôi cả gia đình. Tôi thực vô cùng kinh ngạc khi nghe Bùi Ngọc Tấn thốt lên là “những ngày đi bán máu rất vui,” và ông ấy rất hãnh diện vì là bạn của ông Dương Tường.
Sống với cộng sản mà lại làm bạn với một thằng cha chuyên môn “đứng về phe nước mắt”thì đời nếu không te tua (e) cũng bầm dập lắm. Qúi báu (mẹ) gì mà cứ khoe nhặng cả lên như thế, lạ thật!
Tuần rồi, tôi lại bị ngạc nhiên thêm “cú” nữa khi đọc mục hỏi đáp trên trang Thư Viện Pháp Luật của đất nước mình – xin ghi lại nguyên văn:
Hỏi:
tôi có người thân tới chơi.nhưng chưa kiệp làm tạm trú tạm vắng th́ bị công an tới lập biên bản phạt.nhưng thời gian người thân tôi lên là chiều ngày thứ sáu.qua thứ bảy và chủ nhật th́ họ không làm.tôi nghĩ qua thứ hai rùi lên báo cáo.nhưng đă bị lập biên bản tối ngày chủ nhật.công an tạm giữ giấy chứng minh nhân dân của hai người thân tôi.họ cứ hẹn lên hẹn xuống rồi lại điều tra sơ yếu lư lịch nhân thân gia đ́nh rùi từ nhỏ cho đến lớn….mời lên lấy lời khai liên tục.hơn một tháng nay vẫn chưa giải quyết xong.họ cứ mơi lên lấy lời khai hoài. không đi đâu làm được.vậy hỏi các cán bộ ấy đă làm iệc vậy đúng với pháp luật chưa.
chân thành cảm on !
Trả lời:
Theo quy định tại điều 31 luật cư trú 2006, người nhà bạn phải thực hiện thông báo lưu trú theo quy định. V́ người nhà bạn đến vào buổi chiều nên phải thông báo trước 23h cùng ngày. Việc thoogn báo này có thể thực hiện trực tiếp hoặc qua điện thoại đối với công an khu vực. Do đó, bạn chưa thực hiện đăng kư thường trú là vi phạm pháp luật và theo quy định th́ sẽ phải chịu mức phạt 1.000.000 – 2.000.000 đồng theo quy định tại điểm d khoản 2 điều 11 Nghị định số 73/2010/NĐ-CP ngày 12/7/2010 của chính phủ.
Ý quỷ thần, thiên địa ơi, có nơi nào trên hành tinh này mà đi thăm bạn lại bị công an “mời lên lấy lời khai liên tục cả tháng trời mà vẫn chưa giải quyết xong.” Còn người được thăm “bị công an tới lập biên bản phạt.” Đã thế, khi thắc mắc thì được trả lời rằng: “… bạn chưa thực hiện đăng kư thường trú là vi phạm pháp luật và theo quy định th́sẽ phải chịu mức phạt 1.000.000 – 2.000.000 đồng...”Số tiền này bằng lương trung bình hàng tháng của một công nhân!
Ở đâu ra cái thứ “chính phủ” và “nhà nước” khốn nạn như thế, hả Trời? Vậy mà nó đã tồn tại gần hai phần ba thế kỷ trên đất nước này, và được người dân chấp nhận một cách thản nhiên – cũng thản nhiên y như chuyện họ coi bán máu như một phương cách để mưu sinh vậy.
Thảo nào mà người lạc quan (đến) như Phùng Quán cũng phải thốt lên đôi lời cay đắng:
Có nơi nào trên trái đất này
Mật độ đắng cay như ở đây?
Chín người – mười cuộc đời rạn vỡ.
Bị ruồng bỏ và bị lưu đầy…
Tuy thế, vẫn theo lời Phùng Quán: Có nơi nào trên trái đất này/ Mật độ thương yêu như ở đây/ Mỗi tấc đất có một người qùi gối/ Dâng trái tim và nước mắt … cho đồng bào của mình – như tường thuật của Trọng Thành, nghe được qua RFI, vào hôm 07 tháng 12 năm 2013:
Ngày Quốc tế Nhân quyền 10/12 năm 2013 là một dịp đặc biệt đối với Việt Nam, sau khi Việt Nam lần đầu tiên được bầu làm thành viên Hội đồng Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc. Nhân dịp này, Mạng lưới blogger Việt Nam – một nhóm do hơn 100 blogger chủ trương, được thành lập hồi tháng 7/2013 – kêu gọi tổ chức một số hoạt động quảng bá các giá trị nhân quyền, độc lập với các hoạt động dưới sự điều hành của Nhà nước.
Hai hoạt động chủ yếu dự kiến sẽ diễn ra vào ngày mai 08/12 tại Hà Nội và thành phố Hồ Chí Minh. Riêng sáng nay, tại Nha Trang, một nhóm thành viên của Mạng lưới blogger Việt Nam đă tổ chức kỷ niệm ngày Quốc tế Nhân quyền bằng cách phân phát các tài liệu về nhân quyền trực tiếp đến người dân.”
Người dân nhận bóng bay Nhân Quyền và tuyên ngôn
Về hoạt động ngày mai 08/12 tại Sài G̣n, blogger Phạm Lê Vương Các cho biết :
Ngày mai tại Sài G̣n sẽ có một buổi tổ chức sinh hoạt để quảng bá và vinh danh các giá trị Nhân quyền, bằng các h́nh thức như thả bóng bay và các anh chị em sẽ ngồi lại với nhau, để trao đổi, t́m hiểu bản Tuyên ngôn phổ quát Nhân quyền của Liên Hiệp Quốc. Tất cả những hoạt động đó đều nhằm hướng đến việc xây dựng cho mỗi cá nhân, công dân có được ư thức về quyền con người. Thông qua việc t́m hiểu về Nhân quyền, họ sẽ có được các kiến thức bổ ích, để có thể ngăn chặn được các hành vi vi phạm Nhân quyền đối với mỗi người dân.
Công việc xem chừng có vẻ giản dị nhưng “không hề đơn giản.” Họ bị đánh đập dã man một cách vô cớ, theo ghi nhậnt của biên tập viên Gia Minh (RFA) nghe được vào hôm 10 tháng 12 năm 2013:
“Nhóm các bloggers Mẹ Nấm (Nguyễn Ngọc Như Quỳnh), An Đỗ Nguyễn (Nguyễn Hoàng Vi) và Con đường Việt Nam (Hoàng Văn Dũng) chiều nay tại Sài G̣n bị hành hung một cách vô cớ… Blogger Hoàng Vi bị đánh rất tàn bạo và Hoàng Dũng cũng bị đánh chảy máu.”
Cùng với bạo lực, những kẻ “qùi gối, dâng trái tim và nước mắt” còn phải đối diện với sự xa lánh do sợ hãi của đồng bào – theo như kinh nghiệm (“Tôi Đi Tiếp Thị Sản Phẩm Quyền Con Người”) của blogger Phạm Văn Hải:
Có 3 mẩu chuyện nhỏ tôi muốn chia sẻ trong buổi phát tài liệu này. Nguyên tắc của chúng tôi là không ép buộc, không để tài liệu bị vứt bỏ thành rác thải như các loại tờ rơi ở ngă tư, cột điện… Thăm ḍ và nói vắn tắt nội dung tài liệu, nếu người nhận không cần th́ sẽ không phát.
* Câu chuyện thứ nhất: Có một nhà sư lên xe. Ban đầu tôi nghĩ đă xuất gia th́ chắc không cần đến tài liệu này. Nhưng nghĩ lại, Nhân quyền là phổ quát cho tất cả mọi người, mọi dân tộc, tôn giáo… mà. Và cũng nảy ra một ư, dạo này nghe nói sư dỏm nhiều quá, trong tài liệu có phần nói về việc chống tra tấn hành hạ ngược đăi… rất gần với tâm thiện của nhà Phật. Ḿnh chịu khó quan sát thái độ của vị này khi xem tài liệu có thể đoán được thật, giả chăng? Sau khi hỏi thăm xă giao thầy hiện đang tu ở chùa nào, đi công việc ở đâu… ḿnh nói thưa thầy đây là tài liệu viết về Quyền Con Người, trang sau c̣n có Công ước chống tra tấn… nếu thầy muốn tham khảo th́ giữ để xem, nếu không cần th́ đọc xong cứ gửi trả lại ạ(pḥng khi ông ta không muốn cầm mà ngại nên thấy khó xử). Rất vui là nhà sư đă xem và không gửi lại. A-Di-Đà-Phật!
* Câu chuyện thứ hai: Tôi và Vơ Trường Thiện đến một quán nước. Vừa chào hỏi, tự giới thiệu và mới nói đây là tài liệu… th́ hai người ngồi bàn ngoài cùng xua tay:
- Thôi, thôi có biết chữ đâu mà đọc…
Họ “không dám” chứ không phải là “không biết.” Hơn hai phần ba thế kỷ qua, người dân Việt đã “nhập tâm” rằng quyền làm người là một thứ taboo, hay một mặt hàng quốc cấm, ở đất nước này. Tuy thế, khi trả lời phỏng vấn báo Lao Động,phát hành hôm ngày 24 tháng 12, đại sứ Việt Nam tại Bắc Triều Tiên – ông Lê Quảng Ba – vẫn cứ băn khoăn: “Bao giờ ta có thể làm được như được họ?”
Với khuynh hướng sử dụng bạo lực và khủng bố, cùng với chính sách ngu dân hiện nay của chế độ hiện hành – có lẽ – cái ngày mà Việt Nam “đuổi kịp” Bắc Hàn (chắc) cũng không còn xa nữa.
© Đàn Chim Việt
|
|
ngoiquannet
member
REF: 669787
01/11/2014
|
Vật cùn tất phản. Không muốn nó phản th́ đừng đẩy nó đến đường cùn, và, ngược lại.
|
|
tiendaoduy
member
REF: 682075
08/16/2014
|
Phải làm ǵ nữa?
Chế độ toàn trị độc đảng rất sợ các tổ chức độc lập và đối lập. Độc lập với đảng Cộng sản; đối lập với đảng Cộng sản. V́ họ muốn độc quyền lănh đạo, một ḿnh một chiếu, nắm trọn cả ba quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp, thêm cả quyền lực thứ tư là quyền tự do ngôn luận.
Hiện nay Bộ Chính trị đă bắt đầu chuẩn bị cho Đại hội XIII của đảng CS. Ban Chấp hành Trung ương đảng đă cử ra ban dự thảo văn kiện đại hội, trong đó quan trọng nhất là bản Báo cáo chính trị của Ban Chấp hành Trung ương khóa XII.
Nếu như có chế độ đa nguyên, đa đảng như các nước dân chủ, chuyện chuẩn bị như trên hoàn toàn là chuyện nội bộ của mỗi đảng, nhưng ở Việt Nam nhân dân cần theo dơi sát sao các hoạt động của đảng CS v́ họ tự nhận là lực lượng lănh đạo duy nhất của đất nước, do đó cương lĩnh, chính sách của đảng CS tác động trực tiếp đến cuộc sống hàng ngày của mỗi người dân, mỗi gia đ́nh, đến vận mệnh của mỗi con người và toàn dân tộc.
Từ đầu thế kỷ XX ở VN đă có nhiều tổ chức yêu nước chống thực dân Pháp giành độc lập bị chính quyền thực dân đàn áp tàn khốc như các tổ chức Duy Tân, Việt Nam Quốc Dân đảng. Sau khi đảng CS mang danh nghĩa Việt Minh cướp chính quyền tháng 8/1945, họ loại bỏ rồi đi đến tận diệt mọi tổ chức yêu nước đó, vu cáo cho là Việt gian, để nắm độc quyền lănh đạo cho đến nay.
Bộ Chính trị đảng CS chủ trương tại Đại hội XIII sẽ tổng kết công cuộc Đổi mới trong 30 năm qua. Họ sẽ cố che dấu thất bại nổi bật của đổi mới là đă đổi mới nửa vời, khập khiễng, đổi mới về kinh tế mà bất động về chính trị, vẫn giữ nguyên chế độ toàn trị độc đảng, vẫn một mực không trả lại cho toàn dân quyền tự do lựa chọn người đại diện cho ḿnh.
Không có ǵ phi lư bằng việc Bộ Chính trị 16 người nắm toàn quyền cai trị đất nước, đóng vai Ông Vua tập thể tự phong, tự cho có quyền hành không giới hạn, không hề được bầu bởi lá phiếu cử tri trong xă hội. Tự ḿnh Tổng Bí thư đảng CS tuyên bố Hiến pháp của đất nước phải phụ thuộc và nằm trong khuôn khổ Cương lĩnh của đảng. Ai bắt buộc đất nước phải nằm dưới sự cai trị của đảng CS? Ai cho phép đảng CS đứng trên Quốc hội dù Quốc hội do đảng CS dựng nên?
Trước Đại hội đảng lần thứ XII cuối năm 2010, một nhóm gần 30 trí thức đă góp ư thẳng thắn, tâm huyết, và bác bỏ bằng lư lẽ chặt chẽ chủ nghĩa Mác – Lênin, chủ nghĩa xă hội mác xít, chế độ độc đảng phi dân chủ, nền kinh tế lấy sở hữu quốc doanh làm chủ đạo. Nhưng lănh đạo của đảng không chấp nhận một ư kiến nào của các trí thức tinh hoa trung thực ấy, cũng không trả lời một câu nào cho những ư kiến phản biện rất có giá trị ấy, trái lại họ vẫn cưỡng ép Đại hội XII kiên định 4 sai lầm chết người trên đây, thách thức lẽ phải, thách thức trí thức và toàn dân. Ngay sau Đại hội XII, nhóm trí thức nói trên lại họp để khẳng định chính kiến của ḿnh, tiếp tục bác bỏ nội dung nguy hiểm của các văn kiện được Đại hội XII thông qua, nhưng những ư kiến tâm huyết này vẫn bị lănh đạo coi là vô giá trị, với thái độ cao ngạo trịch thượng cố hữu.
Trong quá tŕnh dự thảo bản Hiến pháp 2013, tập thể 72 trí thức nước ta lại ra Tuyên bố bác bỏ hoàn toàn bản dự thảo do Quốc hội thông qua, và đưa ra một dự thảo khác để toàn dân xem xét. Ngay sau đó bản Tuyên bố được 14.785 người kư tên tán đồng, nhưng không một ư kiến nào được chấp nhận. Bản dự thảo Hiến pháp 2013 cũ vẫn được Quốc hội bỏ phiếu với tỷ lệ 486/488 (2 phiếu trắng, không phiếu chống) sau khi đă được một cuộc họp của Ban Chấp hành Trung ương đảng CS thông qua. Lại một thái độ độc đoán, ngang ngược, áp đặt.
Gần đây lại có Thư ngỏ của 61 đảng viên kỳ cựu, cũng đều là trí thức loại xuất sắc của đảng, từng là giáo sư, viện trưởng, viện sỹ, chuyên viên bậc cao, cố vấn cho chính phủ, cho thủ tướng … nhắc lại những yêu cầu đă hoàn toàn chín muồi là từ bỏ hệ thống độc đảng toàn trị để chuyển hẳn sang hệ thống dân chủ pháp quyền, thực thi nền dân chủ đa đảng phổ cập, từ bỏ chủ nghĩa Mác – Lênin đă lỗi thời, từ bỏ chủ nghĩa xă hội ảo tưởng, đồng thời đ̣i công khai hóa những thỏa thuận bí mật với Trung Quốc ở Thành Đô vào tháng 9 năm 1990, bảo vệ nền độc lập và toàn vẹn lănh thổ, lănh hải bằng cách đưa cuộc khủng hoảng biển Đông ra luật pháp quốc tế và mở rộng quan hệ hợp tác liên minh với các nước bạn bè thân thiết không hề có dă tâm bành trướng.
Đang có một phong trào hưởng ứng Thư ngỏ (TN 61) trên đây, đi cùng với phong trào Thoát Trung (thoát khỏi bọn bành trướng Trung Quốc) và Thoát Đảng (thoát ra khỏi Đảng CS v́ đảng đă thoái hóa tự biến thành tay sai của ngoại bang, phản bội lại dân tộc và nhân dân).
Nhưng cũng có những ư kiến không mấy mặn mà với TN 61, cho rằng việc kư tuyên bố, kiến nghị, tuyên ngôn, thư ngỏ…vẫn chỉ là theo kiểu xin – cho, bị lănh đạo khinh thị, ném vào sọt rác, không thèm đọc, chỉ là đấu tranh nửa vời, không có tác dụng, hoài công vô ích.
Có bài viết cho rằng dù cho có hàng chục thư ngỏ, tuyên bố với hàng vạn chữ kư th́ đến Đại hội XIII, đường họ họ vẫn đi, Hiến pháp 2013 tệ hại vẫn tồn tại, chủ nghĩa Mác – Lê vẫn ngự trị, chủ nghĩa xă hội ảo ảnh vẫn là mục tiêu, Bộ Chính trị đảng CS vẫn là Ông Vua tập thể, nạn tham nhũng vẫn hoành hành hung hăn hơn; ta làm ǵ được nào? Mọi sự sẽ vẫn như cũ. Bế tắc vẫn hoàn bế tắc.
Có ư kiến cho rằng t́nh h́nh cực kỳ khó khăn nhưng không thể bó tay tuyệt vọng. Việc nên làm đầu tiên là thức tỉnh đông đảo nhân dân Việt Nam về nguy cơ thật sự nghiêm trọng của đất nước. Làm sao cho mỗi người Việt Nam nhận rơ là đất nước lâm nguy, thảm họa đến từ 2 hướng, bên ngoài th́ bọn bành trướng hoành hành ngay ở cửa ngỏ, c̣n thâm nhập sâu vào mọi ngóc ngách, cho tay chân thân tín thâm nhập lên đến chức phó thủ tướng đầy quyền lực; bên trong th́ lănh đạo CS thoái hóa không phương cứu chữa, đảng CS muốn tồn tại phải thay đổi tận gốc, về học thuyết, từ bỏ chủ nghĩa Mác – Lênin, từ bỏ nền độc đảng toàn trị phản dân chủ, thật sự diệt tham nhũng từ « hổ đến ruồi » , thu hồi vô vàn tài sản bất minh trả về cho công quỹ.
Đồng thời cần công khai thách thức Bộ Chính trị xem họ có dám nhận tổ chức những cuộc trưng cầu dân ư công khai, công bằng trong toàn quốc có quan sát quốc tế về một số vấn đề cơ bản như:
· Có nên tiếp tục coi học thuyết Mác-Lênin là cơ sở lư luận chính trị cho nước ta không?
· Nước ta nên mang tên Nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghia Việt Nam hay Nước Cộng ḥa Dân chủ Việt Nam?
· Nước ta nên thực hiện nền chuyên chính của một đảng CS hay nền cai trị dân chủ của nhiều đảng b́nh đẳng theo luật pháp?
· Nước ta có nên thực hiện hợp tác chiến lược toàn diện, liên minh với các nước tôn trọng nền độc lập toàn vẹn lănh thổ lănh hải của nước ta hay không?
Nếu họ không chấp nhận quyền lực tối cao của nhân dân qua các cuộc trưng cầu ư dân trên đây, c̣n ghi những điều phi lư trên vào các văn kiện chính thức của Nhà nước và của Đại hội XIII, có nghĩa là họ sợ chính kiến của đông đảo nhân dân là bác bỏ đường lối chính sách của đảng CS, th́ họ sẽ tự phơi bày bản chất xa dân, quay lưng lại với dân, tự phủ định bản chất chính đáng, chính danh của đảng CS.
Đến lúc ấy gần 20 tổ chức của xă hội dân sự, trong đó có hơn một chục blogger tự do, cùng với Văn Đoàn Độc lập VN, Hội Nhà báo Độc lập VN, 61 đảng viên CS kỳ cựu cùng với hàng vạn, hàng chục vạn hay hơn nữa đảng viên yêu nước thương dân đă phản tỉnh, hoàn toàn có lư để bắt tay nhau mở Hội nghị Diên Hồng của thế kỷ XXI, thành lập một tổ chức chính trị mới để tranh đua, đọ sức, theo ư dân có thể thay thế cho đảng CS tham gia lănh đạo xây dựng, phát triển đất nước, lấy lá phiếu tự do của cử tri làm trọng tài tối cao.
Lúc ấy một sự kiện lịch sử sẽ xuất hiện, dựa vào quyền lập hội được các văn kiện quốc tế và hiến pháp công nhận, một Tổ chức chính trị cứu nước mang tên ví dụ như «Tập họp Dân chủ Việt Nam», hay như «Mặt trận Dân chủ Việt Nam», hay có thể là «Liên minh Dân tộc Dân chủ» sẽ đứng ra tham gia lănh đạo đất nước.
Các đảng viên CS thật ḷng yêu nước, thương dân, không bị nạn tham nhũng làm hư hỏng, sẽ hân hoan trả thẻ đảng CS, sung sướng đứng về phía nhân dân, tự hào ghi tên vào Tổ chức mới thân thiết của ḿnh, cống hiến thực sự vào sự nghiệp cứu nước, phát triển đất nước phồn vinh, ḥa nhập với thế giới dân chủ. Cả thế giới dân chủ sẽ hoan nghênh và hỗ trợ cao trào dân chủ của VN; cao trào dân chủ ở Trung Quốc với gần 100 triệu thành viên Pháp Luân Công sẽ bừng dậy đặt chế độ CS ở Trung quốc vào thế pḥng ngự và suy yếu rơ rệt.
Tổ chức chính trị cứu nước mới sẽ có một dàn nhân sự hơn hẳn Bộ Chính trị, hơn hẳn Ban Chấp hành Trung ương đảng CS, hơn hẳn Quốc hội hiện tại, sẽ có hẳn một lực lượng cố vấn dày dạn, am hiểu nội t́nh và thế giới, một dàn nhân lực cầm quyền có trí tuệ, tâm huyết, có đạo đức, nghĩa là vừa có tâm vừa có tầm để nhân dân lựa chọn. Đảng CS muốn tồn tại buộc phải sửa ḿnh cho trong sạch.
Cuộc thay đổi hoành tráng mà ôn ḥa, sâu sắc không đổ máu sẽ đẩy bầy quan chức CS bất tài tham nhũng các cấp vào t́nh trạng vỡ tổ, vỡ ổ, run sợ sự vạch mặt, tố cáo của nhân dân. Lực lượng đàn áp trong tay họ sẽ buộc phải chuyển hướng theo nhân dân, chí ít cũng đứng trung lập để giữ ḿnh, tránh bị nhân dân chỉ mặt là chống nhân dân, phản dân hại nước.
Không thể hài ḷng dừng lại ở Thư Ngỏ 61 cũng như ở Tuyên bố về Hiến pháp 2013 có đến 14.785 chữ kư. Nhiều nhà b́nh luận cho rằng nếu dừng lại ở tuyên bố, kiến nghị, thư ngỏ như thế là rơi vào bẫy của thế lực cầm quyền ù lỳ, thối nát, giả câm giả điếc, là đấu tranh ấu trĩ, nửa vời, không có tác dụng, vô hiệu. Phải làm ǵ nữa ? Khi thời cơ lịch sử đến. Khi thời đại vẫy gọi. Nhân dân đang chờ đợi.
Blog Bùi Tín (VOA)
|
|
hunghai
member
REF: 682076
08/16/2014
|
""Tổ chức chính trị cứu nước mới sẽ có một dàn nhân sự hơn hẳn Bộ Chính trị, hơn hẳn Ban Chấp hành Trung ương đảng CS, hơn hẳn Quốc hội hiện tại, sẽ có hẳn một lực lượng cố vấn dày dạn, am hiểu nội t́nh và thế giới, một dàn nhân lực cầm quyền có trí tuệ, tâm huyết, có đạo đức, nghĩa là vừa có tâm vừa có tầm để nhân dân lựa chọn.""
Chém gió-không tưởng
Thùng rỗng-kêu to !
Có khác nào chủ thuyết đẹp như mơ của CS thuở khai sinh !
Thấy cái trước mắt mà kg nghĩ đến sinh mệnh lâu dài của đất nước
Tầm nh́n các anh chỉ đến vậy thôi sao ?
Các anh chỉ có thể cải thiện ĐCS thôi , đừng mơ lật đổ
Các anh kg đủ sức để lật đổ ĐCS đâu
Ví như ĐCS bị lật đổ , th́ các anh cũng chẳng c̣n
Đừng ăn mày quá khứ-tự huyễn hoặc đề cao ḿnh như thế nữa
khà khà..
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|