utot91
member
ID 63959
10/05/2010
|
Kể chuyện nghe chơi...rồi suy nghĩ...
Sự b́nh yên
Một vị vua treo giải thuởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự b́nh yên. Nhiều hoạ sĩ đă cố công . Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích co hai bức va ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ v́ có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên lá bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm nh́n bức tranh điều cho rằng đây là một bức tranh b́nh yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi , nhưng những ngọc núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp . Đổ xuống bên vách núi là ḍng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng b́nh yên chút nào.
Nhưng khi nhà vui ngắm nh́n, ông thấy đằng sau ḍng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ một khe nức của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa ḍng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ cũa ḿnh...B́nh yên thật sự.
"Ta chấm bức tranh này!-Nhà vua công bố - Sự b́nh yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. B́nh yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba băo táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ư nghĩa thật sự của sự b́nh yên."
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Page
1
2
3
4
5
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
utot91
member
REF: 574229
10/29/2010
|
Có chút ǵ gúc mắc trong ư anh !
Như phiên ṭa đang sử án vụ ǵ rất ư là nghiêm trọng và Út là người bị đưa lên ṿng móng ngựa... h́ h́
Anh hỏi public thế này là làm khó Út, nếu từ chối càng tạo thêm nghi ngờ, nếu nhận lời là anh thắng rồi phải không.
Ok th́ ok, anh muốn biết ǵ, hỏi đi, nếu Út biết và không hại ai th́ Út sẽ trả lời anh.
Thiết nghĩ, đối với anh có vẻ là tṛ đùa, mà đúng ra là tṛ đùa thời gian mà anh đem đi bán, Út nhắc anh là, khác ở chổ là trong tṛ này có hai trái tim, của anh và của Út.
|
|
utot91
member
REF: 574230
10/29/2010
|
Hôm nay Út muốn kể một chuyện về "Ngộ nhận", hai nhân vật chính trong truyện đă trải qua những ngộ nhận, bi kịch để cuối cùng nhận ra nhau khi một người không c̣n nữa trên đời.
Cưới nhau được hai năm, chồng tôi bàn với tôi về quê đón mẹ anh lên ở với chúng tôi để bà được sống an nhàn những ngày cuối đời. Bố anh ấy mất sớm từ khi anh c̣n nhỏ, nên bà mẹ gửi gắm tất cả mọi hy vọng vào anh, một ḿnh bà chắt chiu thắt lưng buộc bụng nuôi anh khôn lớn cho tới ngày học xong đại học.
Tôi đồng ư ngay và lập tức dọn dẹp dành riêng cho bà căn pḥng có ban công hướng Nam, vừa có thể sưởi nắng vừa có thể bày vài chậu cây cảnh.
Mẹ anh sống ở thôn quê lâu năm nên rất khó có thể sửa ngay được những tập quán của người nhà quê. Chẳng hạn, thấy tôi hay mua hoa tươi bày ở pḥng khách, bà có vẻ khó chịu. Cực chẳng đă, một hôm bà bảo:
- Các con thật chẳng biết chi tiêu ǵ cả. Hoa có ăn được đâu mà mua làm ǵ kia chứ?
Tôi cười:
- Mẹ ơi, trong nhà có hoa tươi nở rộ th́ ai nấy đều vui vẻ cả.
Bà cúi đầu lầu bầu ǵ ǵ đấy. Chồng tôi bảo:
- Đây là tập quán của người thành phố, mẹ ạ. Lâu ngày mẹ sẽ quen thôi.
Bà không nói ǵ nữa, nhưng sau đấy mỗi bận thấy tôi mua hoa về, bao giờ bà cũng không thể im lặng mà cứ hỏi mua hết bao nhiêu tiền. Khi tôi nói giá cả th́ bà chép miệng tiếc rẻ. Có lần thấy tôi xách về túi to túi nhỏ các thứ mua sắm được, bà gặng hỏi giá tiền từng thứ một. Tôi kể lại giá mỗi thứ. Nghe xong bà chép miệng thở dài thườn thượt. Chồng tôi véo mũi tôi và th́ thầm:
- Ngốc ơi, nếu em đừng nói giá thật với mẹ th́ sẽ chẳng sao cả, phải không nào?
Cuộc sống đang vui tươi thế là dần dần có những ḥa âm trái tai.
Điều làm bà khó chịu nhất là thấy con trai ḿnh ngày ngày dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Đàn ông mà chui vào bếp nấu ăn cho vợ th́ coi sao được, bà nghĩ vậy. V́ thế mà bữa sáng nào bà cũng nặng mặt không vui. Tôi giả tảng không thấy ǵ th́ bà khua đũa đụng bát tỏ ư không bằng ḷng. Làm giáo viên dạy múa ở Cung Thiếu niên, ngày nào tôi cũng phải nhảy nhót mệt bă người nên khi ngủ dậy thường nằm rốn tận hưởng chăn đệm ấm áp, coi đó là một thú hưởng thụ. V́ thế tôi đành giả câm giả điếc trước sự chống đối của bà mẹ chồng. Đôi khi bà cũng làm giúp tôi một ít việc nhà, nhưng thật ra chỉ làm tôi thêm bận bịu mà thôi. Chẳng hạn, những túi ni lông đựng đồ, mọi khi tôi đều quẳng vào thùng rác th́ bà tích cóp lại, bảo là để hôm nào bán cho đồng nát. Thế là khắp nhà đầy những túi ni lông. Mỗi lần rửa bát hộ tôi, bà đều hà tiện không dùng nước rửa chén thế là tôi phải rửa lại, dĩ nhiên phải kín đáo để bà khỏi tự ái.
Một tối nọ, khi tôi đang rửa chén trộm như thế th́ bà nh́n thấy. Thế là bà sập cửa đánh sầm một cái, nằm ĺ trong buồng khóc gào lên. Chồng tôi cuống quưt chẳng biết làm ǵ. Cả tối hôm ấy anh không nói với tôi câu nào. Tôi làm nũng với anh, anh cũng chẳng thèm để ư. Tôi điên tiết lên vặn lại:
- Thế th́ rốt cuộc em sai chỗ nào ạ?
Anh trợn mắt:
- Tại sao em không thể phiên phiến một chút nhỉ, bát không sạch th́ ăn cũng có chết đâu, hả?
Một thời gian dài sau đấy, bà chẳng nói chuyện với tôi. Không khí trong nhà bắt đầu dần dần căng thẳng. Chồng tôi rất mệt mỏi, chẳng biết nên làm ai vui ḷng trước.
Không muốn để con trai làm bữa sáng, bà cả quyết nhận lấy "nhiệm vụ nặng nề" này. Rồi khi thấy anh ăn uống ngon lành, bà lại nh́n ngó tôi với ư trách móc tôi không làm tṛn bổn phận người vợ, khiến tôi rất khó xử. Để thoát khỏi cảnh ấy, tôi đành không ăn bữa sáng ở nhà mà mua túi sữa trên đường đi làm, mang đến cơ quan ăn. Tối hôm ấy lúc đi ngủ, anh bực bội bảo:
- Có phải là em chê mẹ anh nấu ăn bẩn nên mới không ăn sáng ở nhà, đúng không?
Rồi anh lạnh nhạt nằm quay lưng lại, mặc cho tôi nước mắt đầm đ́a v́ ấm ức. Sau cùng anh thở dài:
- Cứ coi như là em v́ anh mà ăn sáng ở nhà, được không nào?
Thế là sáng sáng tôi đành ngồi vào bàn ăn với tâm trạng ê chề.
Một hôm, khi đang ăn món cháo bà nấu, tôi chợt thấy buồn nôn, mọi thứ trong bụng muốn oẹ ra, gắng ḱm lại mà không tài nào ḱm được, tôi đành quăng bát đũa chạy ù vào pḥng vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Sau một hồi hổn ha hổn hển thở, khi tôi b́nh tâm lại th́ nghe thấy bà bù lu bù loa vừa khóc vừa đay nghiến oán trách tôi bằng những từ ngữ nhà quê, c̣n anh th́ đứng ngay trước cửa pḥng vệ sinh căm tức nh́n tôi. Tôi há hốc miệng chẳng nói được ǵ, thật ra nào ḿnh có cố ư nôn đâu. Lần đầu tiên chúng tôi căi nhau to. Mới đầu mẹ anh c̣n giương mắt đứng nh́n, sau đấy bà thất thểu bỏ ra ngoài. Anh tức tối nh́n tôi rồi đi ra theo bà.
Ba ngày liền không thấy bà và anh về nhà, cả đến điện thoại cũng không thấy gọi. Tôi tức điên người mỗi khi nghĩ lại từ hôm bà lên đây ở ḿnh đă phải chịu bao nhiêu nỗi oan ức, thế mà anh ấy c̣n muốn tôi thế nào nữa đây? Không hiểu sao dạo này tôi hay buồn nôn thế, ăn ǵ cũng không thấy ngon, lại thêm trong nhà bao nhiêu chuyện rắc rối, tâm trạng vô cùng tồi tệ. Cuối cùng, vẫn là các bạn ở cơ quan bảo:
- Sắc mặt cậu xấu lắm, nên đi khám bệnh thôi!
Kết quả kiểm tra ở bệnh viện cho thấy tôi đă có bầu. Bây giờ mới rơ tại sao sáng hôm ấy tôi bỗng dưng buồn nôn. Niềm hạnh phúc sắp có con pha trộn với một chút buồn giận oán trách: Tại sao chồng ḿnh và cả bà mẹ chồng nữa lại không nghĩ tới chuyện ấy nhỉ?
Tôi gặp anh tại cổng bệnh viện. Xa nhau mới có ba ngày mà trông anh tiều tụy quá chừng. Tôi định quay đi, nhưng bộ dạng ấy khiến ḷng tôi xót xa, không nén được, tôi gọi anh. Anh nh́n tôi như người xa lạ, ánh mắt không giấu nổi nỗi chán ghét như một mũi kim lạnh buốt đâm vào ḷng tôi. Tôi tự nhủ "đừng nh́n anh ấy, đừng nh́n anh ấy", và chặn một chiếc taxi lại. Thật ra lúc ấy tôi chỉ muốn hét to: "Anh yêu của em, em sắp sinh cho anh một cục cưng đây!" rồi được anh bế xốc lên sung sướng quay một ṿng. Ước muốn ấy đă không xảy ra. Khi ngồi trên taxi, nước mắt tôi ứa ra lă chă. V́ sao chỉ một lần căi nhau đă làm cho t́nh yêu của chúng tôi trở nên tồi tệ tới mức này cơ chứ?
Về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ tới chồng, tới nỗi chán ghét đầy trong mắt anh. Tôi nắm lấy góc chăn khóc nấc lên. Nửa đêm, có tiếng lạch cạch mở ngăn kéo. Khi bật đèn lên tôi trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của anh. Th́ ra anh về nhà lấy tiền. Tôi lạnh nhạt nh́n anh không nói ǵ. Anh cũng làm như không thấy tôi, lấy xong các thứ liền vội vă bỏ đi. Có lẽ anh định thật sự chia tay với tôi đây. Thật là một người đàn ông có lư trí, biết tách bạch t́nh và tiền rạch ṛi như thế đấy. Tôi cười nhạt, nước mắt lă chă tuôn rơi.
Hôm sau tôi không đi làm mà ở nhà, muốn xem xét lại mọi ư định của ḿnh rồi t́m anh trao đổi cho xong mọi chuyện. Khi đến công ty của anh, cậu thư kư ngạc nhiên nh́n tôi:
- Ơ ḱa, mẹ tổng giám đốc bị tai nạn, hiện đang nằm bệnh viện kia mà.
Tôi trố mắt cứng họng, lập tức đến ngay bệnh viện. Nhưng khi t́m được anh th́ bà đă tắt thở rồi. Anh không hề nh́n tôi, mặt cứ lầm lầm. Tôi nh́n khuôn mặt vàng vọt không hồn của bà, nước mắt ứa ra: Trời ơi! Tại sao lại đến nông nỗi này cơ chứ?
Cho tới hôm an táng mẹ, anh vẫn không thèm nói với tôi một câu nào, thậm chí mỗi khi nh́n tôi, ánh mắt anh đều hiện lên nỗi chán ghét tột độ. Nghe người khác kể lại, tôi mới biết sơ qua về vụ tai nạn. Hôm ấy bà bỏ nhà rồi thẫn thờ đi về phía ga xe lửa, bà muốn về quê mà. Chồng tôi đuổi theo, thấy thế bà rảo bước đi nhanh hơn. Khi qua đường, một chiếc xe buưt đâm vào bà... Cuối cùng th́ tôi đă hiểu tại sao anh ấy chán ghét ḿnh. Nếu hôm ấy ḿnh không nôn oẹ, nếu hôm ấy ḿnh không to tiếng căi nhau với anh ấy, nếu... Trong ḷng anh, tôi là kẻ tội phạm gián tiếp giết chết bà.
Anh lẳng lặng dọn vào ở pḥng mẹ, tối tối khi về nhà, người sặc mùi rượu. Ḷng tự trọng bị tổn thương bởi nỗi xấu hổ và tự thương hại đè nặng khiến tôi thở không ra hơi nữa. Muốn giải thích mọi chuyện, muốn báo anh biết chúng tôi sắp có con rồi, nhưng cứ thấy ánh mắt ghẻ lạnh của anh là tôi lại thôi không nói ǵ. Thà anh đánh tôi mắng tôi một trận c̣n hơn. Tôi có cố ư để xảy ra mọi tai họa ấy đâu! Ngày tháng cứ ngột ngạt lặp đi lặp lại. Càng ngày anh ấy càng về nhà muộn hơn. Chúng tôi cứ thế căng với nhau, xa lạ hơn cả người qua đường. Tôi như cái tḥng lọng thắt vào tim anh.
Một hôm, khi đi qua một hiệu ăn Âu, tôi nh́n qua cửa kính thấy chồng ḿnh đang ngồi đối diện với một cô gái trẻ và nhè nhẹ vuốt tóc cô. Thế là tôi đă hiểu rơ tất cả. Sau giây lát ngớ người ra, tôi vào hiệu ăn, đến đứng trước mặt chồng ḿnh, trân trân nh́n anh, mắt ráo hoảnh. Tôi không muốn nói ǵ hết, và cũng chẳng biết nói ǵ. Cô gái nh́n tôi, nh́n chồng tôi rồi đứng lên định bỏ đi. Anh ấn cô ngồi xuống rồi cũng trân trân nh́n lại tôi, không chịu thua. Tôi chỉ c̣n nghe thấy tim ḿnh đập chầm chậm từng nhịp như đang sắp kề cái chết. Kẻ thua cuộc là tôi, nếu cứ đứng nữa th́ tôi và đứa bé trong bụng sẽ ngă xuống. Đêm ấy anh không về nhà. Bằng cách đó anh báo cho tôi biết: Cùng với sự qua đời của mẹ anh, t́nh yêu giữa hai chúng tôi cũng đă chết.
Những ngày sau, anh vẫn không về nhà. Có hôm đi làm về, tôi thấy tủ áo như bị sắp xếp lại, chắc anh ấy về lấy các thứ của anh. Tôi chẳng muốn gọi điện thoại cho anh, ư định giải thích mọi chuyện cho anh cũng biến mất hẳn.
Tôi sống một ḿnh. Đi bệnh viện khám thai một ḿnh. Trái tim tôi như vỡ vụn mỗi khi trông thấy cảnh các bà vợ được chồng d́u đến bệnh viện. Các bạn ở cơ quan bóng gió khuyên tôi bỏ cái thai đi cho yên chuyện nhưng tôi kiên quyết không chịu. Tôi như điên lên muốn được sinh đứa bé này, coi đó như sự bù đắp việc bà mẹ chồng qua đời.
Một hôm đi làm về nhà, tôi thấy anh ngồi trong pḥng khách mù mịt khói thuốc lá, trên bàn đặt một tờ giấy. Không cần xem, tôi đă biết tờ giấy đó viết ǵ rồi. Trong hơn hai tháng chồng vắng nhà, tôi đă dần dà học được cách giữ b́nh tĩnh. Tôi nh́n anh, cất mũ rồi bảo:
- Đợi một tí, tôi sẽ kư ngay đây.
Anh nh́n tôi, ánh mắt lộ vẻ bối rối chẳng khác ǵ tôi. Vừa cởi cúc áo khoác, tôi vừa tự nhủ: "Chớ có khóc đấy, chớ có khóc đấy... ". Hai mắt nhức lắm rồi, nhưng tôi quyết không cho chúng nhỏ lệ nữa. Mắc xong áo lên móc, thấy anh cứ chằm chằm nh́n cái bụng to của tôi, tôi mỉm cười đi đến bàn, cầm lấy tờ giấy, rồi chẳng xem ǵ hết, liền kư tên ḿnh và đẩy tờ giấy cho anh.
- Em có bầu rồi đấy à?
Đây là lần đầu tiên anh ấy nói chuyện với tôi kể từ hôm bà bị nạn. Nước mắt tôi trào ra không thể nào ngăn nổi.
- Vâng, nhưng không sao cả, anh có thể đi được rồi.
Anh không đi mà ngồi lại, hai chúng tôi nh́n nhau trong bóng tối. Anh từ từ ôm lấy tôi, nước mắt nhỏ ướt đầm vai áo tôi. Thế nhưng ḷng tôi đă không c̣n ǵ nữa, rất nhiều thứ đă biến đi xa lắm rồi, xa tới mức có đuổi theo cũng chẳng lấy lại được nữa.
Không nhớ là anh ấy đă nói với tôi bao nhiêu lần câu "Xin lỗi" nữa. Trước đây tôi cứ tưởng ḿnh sẽ tha thứ cho anh, nhưng bây giờ th́ không. Suốt đời tôi sao quên được ánh mắt băng giá anh nh́n tôi khi đứng trước cô gái nọ ở hiệu ăn Âu hôm ấy. Chúng tôi đă rạch vào tim nhau một vết thương sâu hoắm. Tôi không cố t́nh, c̣n anh th́ cố t́nh. Quá khứ không thể nào trở lại được nữa. Trái tim tôi chỉ ấm lên mỗi khi nghĩ đến đứa bé trong bụng, c̣n với anh th́ tim tôi đă lạnh như băng. Tôi không đụng đến tất cả những thức ăn anh mua về, không nhận bất cứ món quà nào anh tặng, không nói với anh nửa lời. Kể từ hôm kư vào tờ giấy kia, hôn nhân và t́nh yêu, tất cả đều đă biến mất khỏi trái tim tôi. Có hôm anh định trở lại pḥng ngủ của chúng tôi. Anh vào th́ tôi ra pḥng khách nằm. Thế là anh đành phải về ngủ ở pḥng của bà.
Đêm đêm, đôi lúc từ pḥng anh vẳng ra tiếng rên rỉ khe khẽ. Tôi nghe thấy nhưng lặng thinh. Lại dở tṛ cũ chứ ǵ. Ngày trước, mỗi bận bị tôi làm mặt giận phớt lờ, anh ấy đều giả vờ ốm như vậy, khiến tôi ngoan ngoăn đầu hàng và chạy đến hỏi xem anh có sao không. Thế là anh ôm lấy tôi cười ha hả. Anh quên rồi, ngày ấy tôi thương anh v́ hai người yêu nhau. Bây giờ th́ chúng tôi c̣n có ǵ nữa đâu? Tiếng rên rỉ ấy kéo dài đứt quăng cho tới ngày đứa bé ra đời. Suốt thời gian chờ đợi ấy, hầu như ngày nào anh cũng mua sắm thứ ǵ cho con, nào là đồ dùng của trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, nào là sách nhi đồng v.v... Những thứ ấy chất gần đầy căn pḥng của anh. Tôi biết anh làm thế là để tôi cảm động, nhưng tôi giờ đă trơ như đá. Anh đành giam ḿnh trong pḥng, ngồi gơ phím máy tính lạch cạch. Chắc là t́m vợ trên mạng. Nhưng chuyện ấy đâu c̣n có ư nghĩa ǵ với tôi nữa.
Năm sau, vào một đêm khuya cuối xuân, cơn đau bụng dữ dội khiến tôi thét lên. Anh nhảy xổ vào buồng, h́nh như khi đi nằm anh vẫn không thay quần áo chỉ là để chờ giây phút này. Anh cơng tôi chạy xuống cầu thang, chặn taxi lại. Dọc đường, anh cứ nắm chặt tay tôi, luôn lau mồ hôi trên trán tôi. Đến bệnh viện, anh lại cơng tôi chạy đến khoa sản. Khi nằm trên đôi vai gầy guộc mà ấm áp của anh, một ư nghĩ chợt lóe lên trong óc tôi: "Trên đời này, liệu có ai yêu thương ḿnh như anh ấy không nhỉ?"
Rồi anh vịn cánh cửa khoa sản, đưa ánh mắt ấm áp dơi theo tôi đi vào trong. Tôi cố nhịn đau mỉm cười với anh. Khi tôi ra khỏi pḥng đẻ, anh nh́n tôi và thằng bé, rưng rưng nước mắt mỉm cười. Tôi chạm vào tay anh, chợt thấy anh mềm nhũn người, mệt mỏi từ từ ngă xuống. Tôi gào tên chồng ḿnh, anh chỉ mỉm cười, nhắm nghiền mắt lại...
Tôi cứ tưởng ḿnh sẽ không bao giờ c̣n nhỏ nước mắt v́ anh, thế mà lúc ấy một nỗi đau xé ruột xé gan bỗng dội lên trong ḷng.
Bác sĩ cho biết chồng tôi bị ung thư gan, cách đây 5 tháng mới phát hiện, khi đó bệnh đă ở thời kỳ cuối, anh chịu đựng được lâu thế quả là một chuyện lạ hiếm có. Ông bảo: "Chị nên chuẩn bị hậu sự đi th́ vừa". Mặc y tá ngăn cấm, tôi trốn ngay về nhà, xộc vào pḥng anh, mở máy tính ra xem. Một nỗi đau nhói lên làm trái tim tôi nghẹn lại. Thế đấy, 5 tháng trước đây anh đă phát hiện ḿnh bị ung thư gan, những tiếng rên rỉ của anh là thật cả, nhưng tôi lại cứ cho là...
Những điều ghi trong máy tính rất dài, đó là lời trăn trối anh để lại cho con ḿnh:
"Con của bố. V́ con mà bố ráng chịu đựng cho tới nay, chờ bao giờ trông thấy con th́ bố mới chịu ngă xuống. Đấy là nguyện vọng lớn nhất của bố hiện giờ...
Bố biết rằng, đời con sẽ có nhiều niềm vui hoặc có thể gặp trắc trở. Nếu bố có thể cùng con đi suốt quăng đời con lớn lên th́ vui biết bao. Nhưng bố không có dịp may ấy nữa rồi. Bây giờ bố ghi lại vào máy tính từng vấn đề con sẽ có thể gặp phải trên đường đời, khi nào gặp những vấn đề ấy th́ con có thể tham khảo ư kiến của bố, con nhé!
Con ơi, viết xong mấy chục trang này, bố cảm thấy như ḿnh đă cùng đi với con suốt chặng đường trưởng thành của con. Bây giờ bố thật sự vô cùng sung sướng. Hăy yêu mẹ con nhé! Mẹ rất vất vả v́ con đấy. Mẹ con là người yêu con nhất và cũng là người bố yêu quư nhất..."
|
|
phongtran1960
member
REF: 574247
10/29/2010
|
Chào bạn Utot91 !
Ḿnh thích nhất câu chuyện anh tài xế taxi
và bà cụ vào viện dưỡng lăo . Thật xúc động
trước t́nh người của anh tài xế nghèo .
Cám ơn bạn .
|
|
vudinhthi
member
REF: 574263
10/29/2010
|
Đâu có nghiêm trọng như em nói vậy. Anh chỉ muốn dành vài phút thật với em thôi. Em đă bằng ḷng th́ anh Thi xin hỏi Út :
Em vào nhịp cầu duyên chơi lâu chưa? Xưa nay em chỉ có nick Utot91 này ?
|
|
utot91
member
REF: 574276
10/29/2010
|
H́ h́ h́,sao anh đẹp dzai lại hỏi Út câu này hỉ ? Muốn ǵ đây ?
Để Út nhớ xem ń, Út vào đây chơi cũng khá lâu rồi anh .
Nhưng lúc đầu Út dùng chung nick với một người bạn, sau, quen quen hết sợ sệt, Út nhảy ra đáy viếng, làm cho ḿnh 1 nick hẳn ḥi. Tự hỏi trên diễn đàn này chắc hẳn có người làm như vậy. Có người đổi nick v́ :
- quên code,
- muốn tân trang như mua một cái áo mới,
- muốn thay bạn, trốn bạn, hay muốn lên trang đầu....
.... nhiều lư do lắm cơ
Anh hỏi Út th́ đến lượt Út hỏi anh nè : phải anh là anh trai của Út không ? Ông anh lâu lâu Út hỏi c̣n thở không đó ?
- Nếu đúng vậy, th́ nghe Út nghiến răng hỏi nè : tại sao dám phản bội Út, chuyện này chỉ ḿnh anh biết sao hôm nay muốn mọi người biết ? Muốn trả thù t́nh à ? Quên đi !
- Hic !C̣n nếu không phải th́, cho Út hỏi mà hỏng có nghiến răng : động cơ nào khiến anh đẹp dzai làm khó Út vậy ? Thiết nghĩ, Út đâu có lỗi ǵ với anh.
À quên, để tránh đêm dài lắm mộng. Tṛ này của anh chỉ hôm nay thôi, ok.
|
|
vudinhthi
member
REF: 574291
10/29/2010
|
Hên cho anh là không phải anh trai ǵ đó của Út.
Anh đă nốc 1 ly wisky đầy lấy can đảm để trả lời em, thôi th́ ṿng vo cũng vậy. Anh muốn t́m lại một nick cũ, hay đúng ra một người bạn mà anh đă quen. Nghe đâu người đó vẫn c̣n trên diễn đàn này. Sau một cuộc điều tra th́ em là người anh đáng hỏi nhất.
Em cho anh biết nick trước của em được không (nick mà em nói dùng chung với một người bạn).
Hiện chắc em đang cáu có chưởi thầm anh Thi này nhiều chuyện. Tin anh, anh không có ư xấu làm khó em. Qua những ǵ em viết (trước và sau), anh cảm thấy em không xấu như chuyện đă xảy ra (hậu trường), chắc là có hiểu lầm. Con người thật ra sao thường xuất ra ở thơ văn.
|
|
utot91
member
REF: 574293
10/29/2010
|
Út chào anh Phongtran1960, cám ơn anh ghé thăm đọc chuyện Út kể. Có một chuyện nữa Út cũng thích lắm, kể anh nghe nha :
Shake off & step up (Rũ bỏ và đứng lên)
Có một người nông dân nuôi một con la để chuyên chở hàng hoá ra chợ bán. Hôm ấy, sau một buổi sáng làm việc mệt nhọc, người nông dân để con la đứng bên một miệng giếng cạn. Thật không may, con la sảy chân rơi xuống giếng. Nó kêu rống lên cầu cứu.
Người nông dân đến xem xét. Ông ta thấy rằng để đưa con la lên khỏi giếng phải mất rất nhiều công sức, trong khi đó, nó đă là một con la già nua mà ông đă muốn loại bỏ từ lâu. Sau một lúc cân nhắc, người nông dân quyết định sẽ mua một con la mới chứ không bỏ công sức cứu con vật khốn khổ. Ông ta gọi một người hàng xóm đến và họ cùng xúc đất lấp giếng.
Con la vô cùng phẫn nộ. Ban đầu nó không hiểu tại sao người ta có thể đối xử với ḿnh như vậy. Nhưng rồi, nó thấy rằng có căm phẫn cũng chẳng ích ǵ. Và nó bỗng để ư thấy mỗi xẻng đất hất xuống ḿnh nó, nó có thể shake-off(rũ bỏ) và bước lên trên (step up).
Thế là, con la bắt đầu làm cái công việc giải cứu chính ḿnh. Mỗi xẻng đất đổ xuống trên ḿnh, nó lại rũ bỏ và bước lên trên. Dần dần, đất đầy lên và con la bước ra khỏi miệng giếng.
Những đất đá tưởng sẽ vùi lấp con la lại trở thành phương tiện để cứu thoát nó.
Đôi khi, trong cuộc sống của bạn, có những lúc bạn tưởng như tuyệt vọng v́ bao nhiêu khó khăn đổ ập xuống ḿnh . Vậy hăy làm như con la thông minh kia: shake-off and step up (Rũ bỏ và đứng lên).
|
|
tthanhthanh
member
REF: 574297
10/29/2010
|
UTOT hôm nay kể chuyện ngụ ngôn TT thích quá đi thôi.
Đây là những câu chuyện thật giá trị mà hôm nay và ngày mai chúng ta khó quên.
Cảm ơn nhiều lắm , c̣n nữa th́ đưa thêm ra nha chị UTOT.
Chúc chị vui cuối tuần.
hihii
|
|
utot91
member
REF: 574324
10/29/2010
|
Cám ơn TT ghé nhà Út. TT vui là Út vui.
Anh đẹp dzai ơi. Hẹn anh tối được không Út bận rồi, nhắn anh rỏ, không may lại tưởng Út chạy. Í mà cũng suy nghĩ lại xem có chạy được không nữa, h́ h́
|
|
utot91
member
REF: 574353
10/29/2010
|
Bonsoir anh đẹp Dzai,
Út suy nghĩ nhiều, nhiều lắm, càng nghĩ càng buồn. Út nghĩ nếu có người nói với anh chuyện của Út th́ tại sao không nói tất cả, để anh c̣n hỏi Út làm ǵ. Nếu anh hỏi nghĩa là không có ǵ chắc chắn phải không anh ? Đúng là mọi người chỉ suy đoán ra thôi.
Chuyện trên đời này cũng lạ thật. Nếu đă kể, tại sao không kể nguyên câu chuyện mà cứ chút này chút kia. Buồn thật anh ạ. Đúng là ḷng dạ con người. Nếu đem câu chuyện ra mà kể từ đầu, nguyên vẹn, không cắt xớt th́ chắc là người nghe không nhầm lẩn hay hiểu lầm. Sao người ta cứ thích trêu chọc thế không hiểu.
Và người nghe cũng thế, chỉ nghe những ǵ mà ḿnh muốn nghe rồi kết luận theo ư ḿnh muốn. Buồn, đúng là buồn cho cái gọi là bạn bè, ḷng tin...
Út lại liên tưởng về những parazite về star, thông tin lên báo chỉ đăng một phần, một khía cạnh nhỏ, xé to chuyện lớn, và có khi làm người ta phải bán sống bán chết. Chỉ v́ con người chỉ nh́n một khía cạnh, hẹp ḥi, nhỏ bé,...
Et pourtant, pourtant ... đời sống là 360 ° phải không anh.
Ở trên diễn đàn này Út chỉ có duy nhất một người bạn. Em tin, và tâm sự. Rồi sao chứ ? Buồn !
Nghe anh hỏi em đă hiểu nguồn gốc câu chuyện. Buồn. Út chỉ biết nói buồn thôi anh ạ.
Như tất cả những người sống ngoài nước, ÚT chắc hẳn không một ai không nhớ nhà và muốn t́m về nguồn cọi. Út sang pháp lúc bé, nhưng cũng đủ lớn để nhớ về quê hương của ḿnh. Út tự học thêm tiếng việt, để không quên ḿnh là người việt. Vào đây, ngoài học thêm cách làm thơ viết văn kể chuyện, Út như t́m được gia đ́nh lớn của ḿnh. Út nhớ, lần đầu tiên em bước chân vào diễn đàn, Út có đọc 1 profile nói rằng ..."tôi đă t́m được niềm vui của tôi nơi đây..." em thấy người đó rất hạnh phúc anh ạ, và Út mong được như thế.
Lâu nay Út chơi trên này, cố gắng không phiền ḷng ai.
Út nói một hơi không kịp thở. Giờ th́ cổ nghẹn cứng...
Người đời nhắc đến bạc vôi
Thế mà tường trắng cứ bôi lên hoài
Trắng cùng sắc nắng ban mai
Đồng chua ruộng trũng ngấm hoai vôi rồi
Trách đời nh́n một phía thôi
Tội t́nh ǵ ở phía vôi bạc màu?
Ai đen ai bạc ở đâu
Tại sao lại vấn vào màu vôi tôi!
Cái màu sáng trắng ấy ơi
Nhai cùng cau đắng trầu hôi mà hồng
|
|
vudinhthi
member
REF: 574356
10/29/2010
|
Em làm anh khó chịu trong bụng rồi. Út có tài tâm sự đó. Nghe mủi ḷng thật. Khác với Utot hay tinh nghịch thường ngày. Mélancolique !
Chắc là em buồn thật rồi.
Chính v́ anh muốn nghe em nói, không muốn tin từ nhiều khía cạnh khác nhau nên anh mới hỏi em. Nếu em nói là mọi người lầm th́ tại sao không đính chánh ?
Chỉ có trời mới biếtđược tại sao tôi bị lôi cuốn một cách kỳ cục vô chuyện này. Đàn ông con trai như tôi lại làm một cô Út khóc nè trời.
Thôi, khuya rồi, em đi ngủ đi.
|
|
utot91
member
REF: 574432
10/30/2010
|
Nghĩ chuyện cũng không có ǵ quan trọng hết anh ạ. Thường t́nh th́ Út không ngại nói ra, chuyện rất ư là đơn giản mà anh. Chỉ là được hay đúng ra là bị thổi phồng như bong bóng thế thôi. Chỉ là phải nhắc lại một người đă qua đời thời Út không thích. Nhưng khất cho Út nha, để từ từ rồi Út nói anh nghe.
Anh có biết chuyện con gà rụng lông không, hôm nay Út kể anh nghe nhé :
Gà rụng lông
Chuyện kể, chị gà có bộ lông mướt mê tơi, hôm ấy chị gà nhỏng nha nhỏng nhảnh, trượt, rụng cái lông. Chị Vịt vốn không ưa chị gà nên vèo tới nói với anh Vịt :
- ông biết ǵ hong ? nhỏ gà nó xàng qua xàng lại trước tụi trai tơ, trượt một cái, trời ơi, rụng một nấm lông luôn á
Chiều anh Vịt đi nhậu với bạn bè phăng :
- Mấy ông có hay em gà bị mấy thằng trai sớm trên dê đến mất bên lông, tiếc ghê...
Chị heo đang rửa chén nghe vậy, chạy ù sang nhà chị ḅ :
- Ơi chị ḅ ơi, chị gà xóm ta bị đánh ghen trụi hết cả lông chị ạ....
|
|
phongtran1960
member
REF: 574435
10/30/2010
|
Chào Utot91 !
Rất cám ơn Utot91 kể cho Phongtran
nghe câu chuyện " Rũ bỏ & Đứng lên "
Có đôi lúc trong cuộc đời ḿnh lâm
vào t́nh cảnh của con la trong câu
chuyện , nhưng ngẫm lại th́ suy nghĩ
hành động của ḿnh chẳng bằng được như
con la ấy . Đây cũng là một bài học cho
bản thân ḿnh vậy .
Chúc Utot91 cuối tuần vui vẽ nhé !
|
|
vudinhthi
member
REF: 575269
11/05/2010
|
Hôm nay anh cố ư vào nghe Ut kể chuyện. Sao lặng mất tiêu rồi ? Khỏe chứ ?
|
|
utot91
member
REF: 575285
11/05/2010
|
Chào anh phongtran1960, Út cũng giống anh, đang học theo con lừa đó anh ạ.
Hôm nay Út kể anh đẹp Dzai và các bạn nghe Bài học cho t́nh bạn nhé :
Ở ngôi làng kia có một chú bé tuổi độ mười sáu . Chú là một chú bé thông minh, tốt bụng, có những suy nghĩ khá sâu sắc so với lứa tuổi của chú. Thế nhưng, chú lại thiếu ḷng tin và hay buồn rầu, chú luôn cảm thấy ḿnh thiếu bạn…
Một ngày kia, như thường lệ, chú lại cảm thấy buồn chán và không có chuyện ǵ làm, chú lang thang một ḿnh dọc theo bờ biển, lẩm bẩm tự than với ḿnh:
-Chán quá đi…Ta buồn chẳng hiểu v́ sao ta buồn? Chẳng có ai hiểu ta! Chẳng có ai làm bạn với ta và thật sự coi ta là bạn…!!!
Vô t́nh chú giẫm phải vật ǵ đó dưới chân. Cuối xuống xem, chú thấy đó là một con ṣ nhỏ có lớp vỏ rất đẹp với nhiều màu sắc. Chú thờ ơ bỏ nó vào túi dự định đem về nhà chơi và định đi tiếp. Th́nh ĺnh, con ṣ bỗng cất tiếng nói:
-Bạn ơi…Hăy thả tôi về với biển…Hăy giúp tôi trở về với nơi sinh ra ḿnh…Có thể tôi không có ǵ để tặng lại bạn, nhưng tôi sẽ cho bạn một lời khuyên…!!!
Cậu bé vừa ngạc nhiên, vừa sợ hăi, lại vừa thích thú. Nh́n con ṣ, cậu nói:
-Được thôi, ta sẽ thả bạn về với biển, nhưng…hăy cho ta một lời khuyên trước đi…Ta đang buồn chán v́ không có bạn bè đây!
Con ṣ cất tiếng trả lời bằng một giọng nói chậm răi, nhẹ nhàng:
-Bạn hăy nh́n những hạt cát dưới chân bạn và nắm một nắm cát đầy đi. Bạn biết không, nắm cát trong ḷng bàn tay của bạn cũng giống như bạn bè của bạn vậy. Những hạt cát quá xa ḷng bàn tay bạn sẽ theo kẻ hở giữa những ngón tay bạn mà rơi ra ngoài. Nếu bạn càng siết chặt bàn tay th́ chúng càng rơi ra nhiều hơn. Chỉ có những hạt cát nằm giữa ḷng bàn tay bạn, được giữ chặt trong đó mới c̣n lại mà thôi. Đó chính là những người bạn thân thiết mà chúng ta thật sự cần, những người bạn này sẽ ở lại với ta dù bất cứ chuyện ǵ xảy ra. Nhưng, bạn thấy đó, những hạt cát này rất ít và dễ dàng rơi ra nếu ta không biết giữ ǵn. Hăy đem chúng về và ngâm trong những vỉ màu đẹp nhất. Hăy giữ ǵn và nâng niu chúng bằng t́nh cảm của ḿnh. Chúng sẽ ở bên cạnh bạn và không rời xa đâu. Tôi chỉ có thể khuyên bạn như vậy thôi…
Chú bé im lặng, thả con ṣ về lại với ḷng biển xanh bao la mà không nói lời nào…Chú c̣n mải suy nghĩ về những điều con ṣ nhỏ nói..
|
|
vudinhthi
member
REF: 575301
11/05/2010
|
Út kể chuyện hay ghê. Không biết Út có tài nào khác không ? như ca hát, chơi nhạc, vẽ tranh, viết văn, làm thơ... v.v. và v.v...
|
|
utot91
member
REF: 575306
11/05/2010
|
Trả lời sao th́ cũng là nói dối. Út không có biết là trả lời sao nữa, dù sao cũng không tự nhiên, câu hỏi nào của anh cũng có ngụ ư.
Mà sao anh đẹp dzai này hỏi lung tung thế. Vào nhà em nghe kể chuyện th́ ngồi yên đó thưởng thức. Cứ hỏi lung tung, Út trả lời lung ta, sau anh hiểu tùm lum phải đâm ra nhầm
Thôi th́ trà lời thế này nhé : ǵ ǵ Út cũng biết, cầm kỳ thi hoạ, chỉ là hay hay dở thôi anh ạ.
|
|
vudinhthi
member
REF: 575572
11/08/2010
|
Sao mà cáu vậy Út ?
Chỉ là một câu hỏi thường thôi em.
Người pháp có câu "... partir du mauvais pied ?" H́nh như là trường họp của ḿnh. Anh đề nghị ḿnh có thể "repartir du bon pied...". Em nghĩ sao ?
|
|
utot91
member
REF: 575699
11/09/2010
|
Anh đẹp Dzai ơi,
Bắt đầu lại th́ bắt đầu lại mà Út cũng muốn biết quel pied danser. Thế anh Thi tự giới thiệu xem nào.
|
|
utot91
member
REF: 575700
11/09/2010
|
Cầu Nguyện
Một chuyến tàu ngoài khơi gặp băo và bị ch́m. Có hai người c̣n sống may mắn trôi dạt đến một hoang đảo. Cả hai đă nhiều lần t́m cách kêu cứu nhưng không lần nào thành công. Cuối cùng, họ đồng ư với nhau là cùng ngồi cầu nguyện. Mỗi người sẽ ở một nửa ḥn đảo xem lời cầu nguyện của ai sẽ linh nghiệm.
Đầu tiên, người thứ nhất cầu nguyện có được thức ăn. Sáng hôm sau, người thứ nhất t́m thấy một cây có nhiều quả rất ngon nên anh ta không c̣n phải lo lắng đi t́m thức ăn nữa. Ở phần bên kia ḥn đảo , đất vẫn khô cằn và người thứ hai không t́m được ǵ cả.
Hết một tuần, người thứ nhất cầu nguyện cho có bầu bạn. Chỉ sau một ngày, ở bên đảo của người thứ nhất có một chiếc tàu khác bị đắm và một phụ nữ dạt vào. Hai người chuyện tṛ cho bớt cô đơn, c̣n ở phần bên kia ḥn đảo, người thứ hai vẫn không có ǵ khác.
Liên tục những ngày sau đó, người thứ nhất cầu nguyện được căn nhà, quần áo ấm và nhiều thức ăn hơn. Phép màu lại xảy ra. Những ǵ anh ta ước thường xuất hiện ngay vào buổi sáng ngày hôm sau. Tuy nhiên, vẫn không có khác xảy ra ở phần đảo của người đàn ông thứ hai.
Cuối cùng, người thứ nhất và người phụ nữ - nay đă là vợ anh ta - cầu nguyện có một chiếc tàu. Sáng hôm sau, một chiếc tàu lớn xuất hiện trên băi biển. Người thứ nhất dẫn vợ ḿnh lên tàu và quyết định bỏ người thứ hai ở lại trên đảo. Anh ta nghĩ rằng người kia không đáng được nhận bất kỳ thứ ǵ anh ta có được từ những lời cầu nguyện riêng của anh ta.
Khi chiếc tàu chuẩn bị rời bến, bỗng người thứ nhất nghe thấy có tiếng nói vang lên từ không trung : "Tại sao ngươi lại bỏ bạn ḿnh? ". Người thứ nhất thản nhiên cao giọng :"Tất cả mọi thứ đều do tôi cầu nguyện mà có. Anh ta chẳng cầu nguyện được ǵ cả nên anh ta không xứng đáng để đi cùng tôi."
"Ngươi sai rồi" - giọng nói vang lên trách móc - "Từ đầu đến cuối, anh ta chỉ ước có một điều và ta đă thực hiện cho anh ta điều ước ấy". Người thứ nhất rất ngạc nhiên: "Hăy cho tôi biết anh ta đă ước ǵ vậy? "
"Anh ta đă ước rằng những lời cầu nguyện của ngươi được biến thành sự thật ! "
Câu chuyện trên cho ta thấy rằng ở đời có nhiều người rất tham lam và ích kỷ. Chỉ v́ một chút tư lợi mà họ có thể quên đi t́nh nghĩa kết giao hoặc dứt bỏ t́nh ruột thịt. Thử hỏi ở thế gian này có mấy ai lúc nghèo th́ đồng cam cộng khổ với bạn bè và người thân, c̣n khi sang giàu th́ chịu chia sẻ cái phước phần đấy với những người nghèo c̣n lại. Cũng chỉ v́ cái ḷng ích kỷ mà cái hố cách biệt giàu nghèo ngày càng sâu và rộng ra. Những người tốt bụng và có ḷng thương người th́ lại quá ít, cứ như là một hạt cát th́ làm sao có thể lấp được biển.
Cái giàu vật chất chỉ là vui sướng và may mắn nhất thời, c̣n cái giàu t́nh cảm biết chia sẻ và giúp đỡ những người kém may mắn th́ để lại tiếng thơm muôn đời, lưu danh thiên sử.
|
|
vudinhthi
member
REF: 575722
11/09/2010
|
Chào Út,
Ok.
Tên tuổi th́ Út biết rồi
Chưa vợ (tin này quan trọng)
Con : hiện chưa đưá nào đến nh́n bố (hà hà)
Trước : có nhiều người yêu.
Hiện : đang t́m người yêu
Tương lai : mong cưới vợ và được vợ nuôi (ha ha)
Rời VN cách đây 15 năm
Chổ ở : lung tung âu châu, hiện đang ở Genève.
Thích cinéma, nghe nhạc hoà tấu, đọc thơ t́nh, nghe kể chuyện, thích thám hiểm, ṭ ṃ ghê lắm, cứng đâu, muốn ǵ blà làm cho bằng được, (không được không sao).
Hơi bị nghèo, không có chén hột xoàn.
Không biết bơi
Sợ bị nhéo
...
và được cô Út cho là đệp trai.....>>>>>
C̣n muốn biết ǵ nữa cô nương ?
|
|
utot91
member
REF: 575798
11/10/2010
|
C̣n thiếu đó anh ơi,
mục đích làm quen của anh là ǵ ?
|
|
utot91
member
REF: 575799
11/10/2010
|
Luôn chờ em cúp máy trước…
Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện tṛ tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đă cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm c̣n vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.
Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất măn nguyện, và cũng rất đắc ư. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều ǵ đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều ǵ vậy nhỉ? Cô cũng không rơ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi ḿnh chưa kịp nói xong một nửa câu “Hẹn gặp lại”, th́ đầu dây bên kia đă vang lên tiếng “cạch” cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của ḿnh sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.
Rồi cũng đến một ngày, hai người căi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.
Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng “ngốc” đợi nghe cô nói xong câu “Tạm biệt”. Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, b́nh thản như xưa. Cô gái th́ chẳng thốt lên lời, luống cuống nói “Tạm biệt”
Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, “Sao em không cúp máy?” Tiếng của cô gái như khản lại, ” Tại sao lại muốn em cúp máy trước?”. “Quen rồi”. Chàng trai b́nh tĩnh nói, “Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm”.
“Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều ǵ.” Cô gái hơi run run giọng. “V́ vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ.” Cô gái không ḱm nổi ḿnh, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức t́nh yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi.
Hoá ra, t́nh yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đă có thể nói lên tất cả.
|
|
vudinhthi
member
REF: 575863
11/10/2010
|
Lại làm khó anh chi Út. Sao Út không giản đơn như câu chuyện Út vừa kể. Có những niềm vui nhỏ, những chờ đợi nhỏ, những hy vọng nhỏ mà có thể mang lại hạnh phúc cho người. Có thể không phải là t́nh yêu trai gái. Mà là t́nh người với người.
Như một thí dụ nhỏ : anh post câu hỏi, rồi chờ Út trả lời, không thấy bóng dáng đâu hết, anh hy vọng : chắc trưa trưa, rồi chiều chiều,
rồi anh bực ḿnh : sao mà con gái kiêu thế !
Nhưng sáng ra vẫn ghé mắt vào xem Út có trả lời không. Vui khi đọc câu trả lời dù không ngọt ngào chút nào. Và cũng có lúc buồn thỉu buồn thiu : Út không trả lời anh. Thế rồi lại chờ và hy vọng...
Đó chỉ là một thí dụ thôi, đừng có cáu Út nhé.
Và anh muốn làm quen Út cũng đơn giản như thí dụ trên. T́m một niềm vui. Như Út vào diễn đàn vậy.
Sao hôm nay anh thật thà mà ớn lạnh luôn, tin th́ ráng chịu nha Út
|
|
utot91
member
REF: 575869
11/10/2010
|
Anh đừng lo, đời dạy cho Út không tin vào lời nói, cảm nhận là đúng nhất anh ạ. Mà sao Út cảm nhận một phần nào đó anh nói thật và rất thật nhỉ, h́ h́. Một người bạn gái rất thân cho em biết, trong cái đừa có cái thật và ngược lại. Em tin thuyết này. Lúc nào cũng có trái và phải (Recto/verso). Trong niềm vui có nổi buồn, trong nụ cười có khi có ḍng nước mắt. Cũng như âm dương, nhật nguyệt,... cho nên trong giản dị có cầu kỳ và gặp nhau tất sẽ chia tay.
Khác với anh nói ở trên, em không tin là con người thật phản ảnh qua thơ văn anh ạ. Biết đâu thơ mỹ miều mà người lại khô khan, thơ tràn đầy sức sống mà người suy tàn theo năm tháng... nói chung em nghĩ người và thơ văn là hai thế cực khác nhau. Anh có thể thích một bài văn hay, câu thơ tuyệt hay bức hoạ xuất thần, nhưng khi t́m hiểu đến con người thật phía sau th́ hay thất vọng anh ạ. Suy nghĩ kỷ lời Út nói.
Út lại huyên thuyên quá rồi phải không anh ?
|
Page
1
2
3
4
5
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|