utot91
member
ID 63959
10/05/2010
|
Kể chuyện nghe chơi...rồi suy nghĩ...
Sự b́nh yên
Một vị vua treo giải thuởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự b́nh yên. Nhiều hoạ sĩ đă cố công . Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích co hai bức va ông phải chọn lấy một.
Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ v́ có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên lá bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm nh́n bức tranh điều cho rằng đây là một bức tranh b́nh yên thật hoàn hảo.
Bức tranh kia cũng có những ngọn núi , nhưng những ngọc núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp . Đổ xuống bên vách núi là ḍng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng b́nh yên chút nào.
Nhưng khi nhà vui ngắm nh́n, ông thấy đằng sau ḍng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ một khe nức của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa ḍng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ cũa ḿnh...B́nh yên thật sự.
"Ta chấm bức tranh này!-Nhà vua công bố - Sự b́nh yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. B́nh yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba băo táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ư nghĩa thật sự của sự b́nh yên."
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Page
1
2
3
4
5
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
utot91
member
REF: 576650
11/15/2010
|
Cánh cửa không bao giờ khoá
Cô gái mới có 18 tuổi, cô – như hầu hết các thanh niên ngày nay – chán sống chung trong một gia đ́nh nền nếp. Cô chán lối sống khuôn phép của gia đ́nh. Cô muốn rời khỏi gia đ́nh:
- Con ko muốn tin ông trời của ba mẹ. Con mặc kệ, con đi đây!
Thế là cô quyết tâm bỏ nhà đi, quyết định lấy thế giới bao la làm nhà ḿnh. Tuy nhiên, chẳng bao lâu, cô bị ruồng bỏ v́ không t́m ra việc làm, cuối cùng cô phải đem thân xác, h́nh hài ḿnh ta làm thứ để mua bán, đổi chác. Năm tháng cứ thế trôi qua, cha cô qua đời, mẹ cô già đi và cô con gái đó ngày càng sa đọa trong lối sống của ḿnh.
Không c̣n chút liên lạc nào giữa hai mẹ con trong những năm tháng ấy. Bà mẹ nghe đồn về lối sống của con gái ḿnh, bà đă đi t́m con trong khắp thành phố. Bà đến từng nhóm cứu trợ với lời thỉnh cầu đơn giản:
- Làm ơn cho tôi chưng tấm h́nh ở đây!
Đó là tấm h́nh một bà mẹ tóc muối tiêu, mỉm cười với hàng chữ: “Mẹ vẫn yêu con… Hăy về nhà đi con!”.
Vài tháng lại trôi qua, vẫn không có ǵ xảy ra. Rồi một ngày, cô gái đến toán cứu trợ nọ để nhận một bữa ăn cứu đói. Cô chẳng buồn chú ư đến những lời giáo huấn, mắt lơ đễnh nh́n những tấm h́nh và tự hỏi: “Có phải mẹ ḿnh không nhỉ?”.
Cô không c̣n ḷng dạ nào chờ cho hết buổi lễ. Cô đứng lên, ra xem kĩ bức ảnh. Đúng rồi, đúng là mẹ cô và cả những điều bà viết nữa: “Mẹ vẫn yêu con… Hăy về nhà đi con!”. Đứng trước tấm h́nh, cô bật khóc.
Lúc đó trời đă tối nhưng bức h́nh đă làm cô gái xúc động đến mức cô quyết định phải đi bộ về nhà. Về đến nhà trời đă sáng tỏ. Cô sợ hăi khép nép không biết sẽ phải nói ra sao. Khẽ gơ cửa, cô thấy cửa không khoá. Cô nghĩ chắc có trộm vào nhà. Lo lắng cho sự an toàn của mẹ ḿnh, cô gái trẻ chạy vội lên buồn ngủ của bà và thấy bà vẫn đang ngủ yên. Cô đánh thức mẹ ḿnh dậy:
- Mẹ ơi, con đây! Con đây! Con đă về nhà rồi!
Không tin vào đôi mắt ḿnh, bà mẹ lau nước mắt rồi hai mẹ con ôm chầm lấy nhau. Cô gái nói với mẹ:
- Mẹ à, con lo quá. Thấy cửa không khoá, con cứ nghĩ nhà có trộm!
Bà mẹ nh́n con âu yếm:
- Không phải đâu con à! Từ khi con đi, cửa nhà ḿnh chưa bao giờ khoá. Mẹ sợ lúc nào đó con trở về mà mẹ không có ở đây để mở cửa cho con!
Và cô gái lại gục đầu vào ḷng mẹ, bật khóc
|
|
tiendaoduy
member
REF: 576656
11/15/2010
|
Chuyên cuå út hay wá, súc tích í nghiă và có tính nhân vän. Cám ön em!
|
|
vudinhthi
member
REF: 576777
11/16/2010
|
Cô này mà bán hàng chắc không ai mua. Anh chỉ muốn làm quen thôi mà Út nói một tràng. Út ơi, Út đâu có huyên thuyên, cái này người ta gọi là lư sự đó Út. Anh bắt đầu hiểu hơn về nick của em, cay ghế chứ !
Này này, như Út nói trên th́ Út biết làm thơ, vậy dám chơi đối thơ với anh không ? Mời em nhé.
|
|
utot91
member
REF: 576795
11/16/2010
|
Người Bạn
Người chủ tiệm treo tấm bảng “Bán Chó Con” lên cánh cửa.
Những tấm biển kiểu như vậy luôn hấp dẫn các khách hàng nhỏ tuổi. Ngay sau đó,ù có một cậu bé xuất hiện. “Chú bán mấy con chó này với giá bao nhiêu vậy?” cậu bé hỏi.
Ông chủ trả lời “Khoảng từ $30 cho tới $50.”
Cậu bé móc trong túi ra một ít tiền lẻ. “Cháu có $2.37,” cậu nói, “cháu có thể coi chúng được không?”
Người chủ tiệm mỉm cười và huưt sáo. Từ trong cũi chạy ra chó mẹ Lady cùng với năm cái nắm lông be bé xinh xinh chạy theo. Một con chó con chạy cà nhắc lết theo sau. Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào con chó nhỏ bị liệt chân đó “Con chó con này bị làm sao vậy?”
Người chủ giải thích rằng bác sĩ thú y đă coi và nói rằng con chó con bị tật ở phần hông. Nó sẽ bị đi khập khiễng măi măi. Nó sẽ bị què măi măi. Đứa bé rất xúc động. “Cháu muốn mua con chó con đó.”
Người chủ nói rằng “Chắc là cháu không muốn mua con chó đó đâu, c̣n nếu cháu muốn nó th́ chú sẽ cho cháu luôn.”
Cậu bé nổi giận. Cậu nh́n thẳng vào mắt của người chủ, và nói rằng “Cháu không muốn chú cho cháu con chó con đó. Nó xứng đáng như bất kỳ con nào khác và cháu sẽ trả cho chú đủ giá tiền cho nó. Thật ra, cháu sẽ đưa cho chú $2.37 bây giờ và 50cent mỗi tháng cho đến khi cháu trả đủ số tiền.”
Người chủ phản đối “Cháu đâu có muốn mua con chó đó. Nó sẽ chẳng bao giờ có thể chạy được và chơi với cháu như những con chó con khác.”
Nghe vậy, cậu bé cúi xuống và kéo ống quần lên để lộ ra một chân bị vặn vẹo, teo quắt và phải có hệ thống thanh giằng chống đỡ. Cậu nh́n lên người chủ và nói rất khẽ “Vâng, cháu cũng không có chạy được, và con chó nhỏ đó cần một người có thể hiểu được nó!”
|
|
utot91
member
REF: 576800
11/16/2010
|
Chào anh đẹp Dzai,
anh không thích nghe Út kể chuyện nữa sao nè ?
Không có ǵ là dám hay không dám đâu anh, chỉ là muốn hay không thôi.
Thường người lư sự làm thơ nhức đầu lắm anh ơi.
Hồi nhỏ Út đi bán thuốc lá, nếu mà người mua dễ thương th́ Út bán, không dễ thương th́ Út không bán. Không phải lúc nào người bán cũng cần người mua đâu anh ạ.
Anh chưa nghe câu :
ớt nào mà ớt không cay
ai ngơ nếm thử đêm ngày không quên
|
|
vudinhthi
member
REF: 576808
11/16/2010
|
Cái này kêu là ăn miếng trả miếng đây !
Út làm nghề ǵ ngoài đời vậy ?
Giống i như con nhím, vừa đụng vô là sừng lông lên.
ZEN cô nương ơi, ZEN !
Biết rằng là ớt rất cay
Nhưng anh muốn thử, em này, chịu đi
|
|
vudinhthi
member
REF: 576811
11/16/2010
|
Anh không có cố ư làm Út giận.
|
|
utot91
member
REF: 576942
11/17/2010
|
Út đâu có giận anh đẹp dzai đâu nè. Một người Út mới quen nói anh hiền như cục bột ấy. Nhưng mà anh đẹp dzai ơi, làm quen như anh không có lấy ḷng được con gái tụi em đâu. Anh phải nhẹ nhàng hơn chứ. Thay v́ hỏi Út dám đối thơ th́ sao anh không t́m lời nào ngọt hơn nè, thơ chứ có phải là đi đánh nhau đâu mà anh nói dám hay không dám. Nhớ nha anh.
|
|
utot91
member
REF: 576946
11/17/2010
|
Hôm kia vào,Út quên hỏi thăm anh Tiendaoduy ghé thăm Út, xin lỗi anh nhé, hôm nay Út kể chuyện này cho anh và các bạn nghe nha :
Để rồi xem
Ngày xửa ngày xưa ở đất nước Trung Quốc có một anh nông dân nghèo khốn khổ. Anh ta không có nhiều tiền và để thay thế máy kéo, anh sử dụng một con ngựa già để cày xới cánh đồng của ḿnh.
Một buổi trưa hôm nọ, trong khi đang làm việc trên cánh đồng, con ngựa già đột nhiên lăn đùng ra chết. Mọi người trong vùng thấy vậy liền nói: "Ồ, thật là một điều khủng khiếp đă xảy ra". Nhưng anh nông dân chẳng tỏ vẻ ǵ lo lắng, anh ta vẫn b́nh tĩnh đáp lại: "Để rồi xem". Sau đó, v́ cảm phục bản lĩnh của anh nông dân nghèo lạc quan, mọi người trong làng tụ tập lại và góp tiền mua tặng anh ta một con ngựa mới coi như là một món quà chia sẻ rủi ro.
Bây giờ, phản ứng của mọi người là: "Anh ta là một người may mắn!". Nhưng anh nông dân chỉ nói: "Để rồi xem".
Hai ngày sau, con ngựa mới phóng qua rào và chạy mất. Mọi người trong làng lắc đầu than: "Thật là một anh chàng tội nghiệp". Anh nông dân mỉm cười và nói: "Để rồi xem".
Sau một vài ngày dạo chơi, rốt cuộc, con ngựa cũng t́m được đường về nhà, và mọi người một lần nữa lại mừng cho anh: "Thật là một anh chàng tốt số". Nhưng anh nông dân chỉ lại nói: "Để rồi xem".
Không lâu sau, khoảng vào cuối năm, anh nông dân trẻ trong một cú té ngựa đă bị găy chân. Người trong làng bàn tán: "Thật tiếc cho anh nông dân đen đủi". Anh nông dân vẫn thản nhiên: "Để rồi xem".
Hai ngày sau, quân đội đến làng để bắt quân dịch. Khi họ trông thấy anh nông dân với chiếc chân bó bột, họ đă không nhận anh. Được dịp, mọi người lại x́ xào: "Số anh ta hên thật". Anh nông dân trẻ cũng chỉ cười: "Để rồi xem"...
Trong cuộc sống, không có ǵ là chắc chắn. Nhiều lần chúng ta cứ tưởng rằng đấy là tai họa nhưng thực chất đó lại là một món quà ẩn dấu. Và khi tâm hồn chúng ta rộng mở, tất cả những trở ngại hay t́nh huống khó khăn mà chúng ta gặp trong cuộc sống sẽ biến thành những phần thưởng mà từ đó chúng ta có thể rút ra được những bài học quư giá.
|
|
demkhongtroi
member
REF: 576962
11/17/2010
|
Dkt rat thich nhung truyen ban ke lai . thanks
|
|
utot91
member
REF: 577022
11/18/2010
|
Cám ơn DKT ghé thăm đoc truyện Út kể.
Hôm nay trời âm u. Buồn. Phóng tầm nh́n về hướng tây. Út h́nh dung ra người bạn Út, như thường lệ, đang ngồi chơi game. Xoay sang hướng tây, một người mới quen, và h́nh như cũng đang đọc những ḍng chữ của các bạn viết trên diễn đàn này. C̣n phía sau lưng Út, quê hương. Và tự nhiên Út càm nhận được hai chữ cô đơn. Út nhớ có lần đọc một câu chuyện giản dị tầm thường về một con rối muốn làm người, Út kể các bạn nghe nha :
Ngày nảy ngày nay tại một thành phố xinh đẹp, có một con rối tóc dài mượt như nhung, đôi mắt to tṛn, cái miệng dễ thương luôn cười rất xinh xắn. Con rối xinh xắn đó tên là ... À, mà không biết cũng được, đâu có ǵ quan trọng đâu.
Con rối đi theo đoàn rối biểu diễn ở khắp nơi. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt.
Một hôm, con rối nằm mơ thấy một vị thần nói với nó rằng:
"Này con rối, con đă sống rất tốt trên đời, con có thể trở thành ngừơi đấy, con có muốn làm người không?"
Con rối trả lời:
- Con muốn làm người.
"Vậy th́ con hăy để ngừơi ta gọi tên thật của con, tên con là ... Đó là một cái tên mà rất nhiều người cho là xấu xí, nhưng chỉ cần người khác gọi tên con và yêu thương cái tên đó th́ con sẽ trở thành người"
Con rối trả lời :
- Nhưng cái tên đó làm sao người ta chịu gọi tên con ? Sao ngài không cho con một cái tên khác ?
Vị thần trả lời "Tên con do số phận đặt, không phải ta". Nói rồi, Ngài biến mất.
Năm này qua năm khác, con rối cười, con rối khóc, con rối cử động dưới những sợi dây. Con rối kết bạn với những con rối khác và những con người, thân có, sơ giao có, nhưng cũng không ai biết đến tên thật của nó. Nhưng con rối luôn muốn làm người.
Đến một ngày, con rối quyết định nói cho người ta nghe tên của ḿnh. Con rối đến bên cô bé bán kem - bạn thân của con rối hơn một năm qua và nói rằng:
- Cô bé bán kem ơi, tôi đă chơi với cô hơn một năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ biết đến tên thật của tôi. Bây giờ tôi muốn cô biết.
Cô bé bán kem dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
- Bạn rối hăy nói cho tôi nghe tên của bạn đi. Tôi là bạn thân của bạn, tôi muốn biết tên của bạn.
- Nhưng tên của tôi có thể cô bé sẽ thấy xấu lắm...
- Có ǵ đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao? Bạn cứ nói đi, đừng ngại...
Con rối chăm chú nh́n cô bé, rồi khẽ ghé miệng sát vào:
- Tên tôi là...
- Aaaaaaaaaaaaaaaa... - Cô bé bán kem hoảng hốt, khuôn mặt xanh xao và bất thần.
Rồi cô bé bán kem xa dần, xa dần, không c̣n nói chuyện với con rối nữa. Cô bé bán kem xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm. Nhưng con rối không bỏ cuộc v́ nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có ngừơi yêu thương nó và cái tên ấy. Nó muốn được làm người.
Một ngày kia, con rối đến bên người chăn ḅ - bạn thân của con rối đă năm năm và nói rằng:
- Anh chăn ḅ ơi, tôi và anh đă làm bạn năm năm rồi nhưng chưa bao giờ anh biết đến tên thật của tôi. Tôi muốn nói cho anh nghe v́ tôi muốn có người gọi tên tôi.
Người chăn bỏ dù ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười trả lời:
- Bạn hăy nói đi. Tôi là bạn của bạn, tôi muốn biết tên thật của bạn lắm.
- Nhưng tên của tôi có thể anh sẽ thấy xấu lắm...
- Có ǵ đâu! Dù xấu như thế nào đi nữa chẳng phải bạn luôn là bạn tôi sao ? Bạn cứ nói đi, đừng ngại...
Con rối chăm chú nh́n người chăn ḅ, rồi khẽ ghé miệng sát vào:
- Tên tôi là...
Ngừơi chăn ḅ cũng ít nói chuyện dần, rồi xa dần, xa dần con rối. Người chăn ḅ xem con rối như là quái vật. Con rối buồn... buồn lắm.
Bạn bè của con rối bảo "Mày đừng nói cho người ta biết tên thật nữa, người ta rồi sẽ bỏ rơi mày, khinh miệt mày như chúng tao mà thôi". Một con rối khác nói "Mày không thể làm người được đâu". Nhưng con rối không bỏ cuộc v́ nó không muốn cô đơn, nó muốn có người gọi tên của nó. Nó muốn có người yêu thương nó ngay cả khi biết đựơc cái tên. Nó muốn được làm người.
Con rối đến bên người cha đă tạo ra nó và nói rằng:
- Cha ơi, cha đă tạo ra tôi, cha đă cho tôi h́nh hài này, vóc dáng này, từ con mắt đến bàn tay. Cha đă nuôi tôi, đă cho tôi những vai diễn. Tôi cám ơn cha nhiều lắm. Tôi yêu cha nhiều lắm. Tôi muốn nói cho cha nghe tên thật của ḿnh.
Người tạo ra con rối ngạc nhiên và bảo:
- Tên thật? Không phải ta đă đặt cho con một cái tên sao? Tên của con là ...
Con rối lắc đầu:
- Không phải đâu cha ơi! Đó là tên cha đặt, c̣n tên mà số phận đặt cho tôi không phải như thế.
Người tạo ra con rối nheo mắt suy nghĩ rồi ôm lấy con rối vào ḷng:
- Thế tên thật mà số phận đă đặt cho con là ǵ, con của ta?
- Nhưng tên của tôi có thể cha sẽ thấy xấu lắm...
- Dù xấu như thế nào đi nữa th́ con vẫn là con của ta, ta là người đă sinh ra con, cho dù tất cả mọi người có bỏ rơi con th́ ta vẫn c̣n đó.
Con rối chăm chú nh́n người đă tạo ra nó, rồi khẽ ghé miệng sát vào:
- Tên của tôi là ...
Người tạo ra con rối lên tim và ngất xỉu ngay tại chỗ. Sau khi được người ta cấp cứu và dưỡng bệnh một thời gian, ông dù rất yêu thương và rất nhớ con rối nhưng cũng không bao giờ muốn gặp nó, không bao giờ muốn nó bước chân vào nhà ông nữa. Ông không thể chấp nhận ḿnh đă tạo ra một con rối như thế này. Ông xem con rối như một quái vật.
Con rối buồn lắm...
... và nó ra đi.
Con rối vẫn đi, nó cùng với những con rối khác diễn những vở diễn vĩ đại của cuộc đời. Nó đi rất nhiều nơi. Nó có rất nhiều tiền. Ở mỗi nơi nó mang một cái tên khác nhau, một cái vai khác nhau. Ở mỗi nơi nó đều được người ta yêu thích và hoan nghênh nhiệt liệt nhưng mà có ai biết đến tên của nó đâu. Và nó cũng không muốn người ta biết đến cái tên của nó nữa... một cái tên ai cũng cho là xấu xí.
Con rối vẫn cười bằng gương mặt người ta đă vẽ cho ḿnh, vẫn diễn bằng những kịch bản mà người ta giao cho nó, nói những câu người ta thích nghe, làm những thứ người ta thích nh́n. Đôi khi nó cũng tự viết kịch bản cho ḿnh nhưng đó là những kịch bản trong im lặng.
Ngày nảy ngày nay có một con rối, con rối có tên là ..... và mấy chục năm sống trên đời vẫn không ai gọi tên nó.
Có một bộ truyện tranh mang tên Monster kể về một con quái vật không tên. Con rối trong câu chuyện cổ tích này có tên, nó tên là ... - à, mà thôi, biết cũng có làm được ǵ đâu v́ bạn sẽ không gọi tên nó. Con rối rất dễ thương, nó dù không được làm người nhưng măi măi sẽ không bị biến thành quái vật.
Có nhiều bạn đọc xong câu chuyện sẽ biết đựơc tên thật của con rối, vậy th́ bạn đừng nói cho người khác nghe nhé, v́ con rối không muốn bị xem là quái vật. Nó là một con rối rất dễ thương.
Hiện thực và ước mơ vẫn luôn mang một khoảng cách thật xa. Nhưng không có điều ǵ, không có ai có thể dựa vào cái gọi là hiện thực để ngăn cấm ước mơ.
Thật thật giả giả trong cuộc đời vốn khó phân biệt. Con rối hăy cứ sống với những vai diễn của ḿnh và cũng hăy viết riêng những kịch bản cho ḿnh, biết đâu được rồi một ngày nào đó giả thành thật, thật thành giả... Cuộc đời đâu thể đoán trước mà, phải không?
Nếu viết tiếp cho câu chuyện này, có lẽ tôi sẽ viết rằng... một ngày kia, cuối cùng ước mơ của rối đă thành hiện thực, nó đă thành người. Nhưng rối đâu biết, khi thành người rồi nó sẽ lại đối diện với rất nhiều những hi vọng và thất vọng khác, những nỗi cô độc khác dù quanh nó là hành tỉ con người đờng loại... Biết đâu lúc đó rối-người lại muốn trở lại làm rối, trở lại với những vai diễn cho mọi người và những kịch bản của riêng ḿnh...
Thế, cảm nhận của người đọc với câu chuyện này sao nhỉ ?
Sẽ có :
Số phận của một con rối. Xă hội liệu có chấp nhận cho con rối ấy làm người không.
Câu trả lời là không.
Rối ơi, mi đừng bao giờ tiết lộ cho mọi người biết mi là ai, nếu mi không muốn trở thành một con quái vật trong mắt mọi người. Mi chết đi.
Tôi thấy ḿnh giống con rối trong chuyện quá, cũng ao ước có một người nào đó biết ḿnh có mặt trên đời này, cũng ao ước được sống một cuộc sống khác với hiện tại, cũng ao ước.......... Tôi không có đủ can đảm để thực hiện những ước mơ như con rối trong truyện. Nhiều lúc nghĩ đến lại thấy buồn. Có lẽ tôi phải sống và làm việc hết ḿnh cho hiện tại. Biết đâu một ngày nào đó............
Buồn thay cho con rối .Tôi khá hụt hẫng khi cả người tạo ra con rối cũng không thể chấp nhận nó. Liệu một cuôc sống mà cứ sống với những vai diễn ,cứ cười với khuôn mặt mà người ta vẽ có phải là cuộc sống không. Một cái tên quan trọng lắm sao !?Tôi không thể chấp nhận được việc chỉ v́ một cái tên mà người ta sẵn sàng xa lánh một con người. Sao truyện không kết thúc bằng việc một ai đó chấp nhận cái tên của con rối và yêu quí nó.
..."Buồn cho con rối"... Đó là suy nghĩ rất chung của nhiều bạn đọc, điều đáng buồn ở đây ko phải con rối, mà là đáng buồn ở ḷng người! Dù là con người nhưng họ không chấp nhận được sự khác biệt dù chỉ là cái tên, ko vượt qua được bản thân để đến với t́nh yêu thương... Nếu thế, làm 1 CON RỐI chẳng phải tốt hơn sao?
|
|
vudinhthi
member
REF: 577057
11/18/2010
|
Chào Út,
Qua chuyện kể con rối, anh Thi không hiểu sâu sắc về ư em muốn nói, nhưng anh biết em đă nói lên được một nỗi buồn sâu kín của em. Ước mơ ? Thất vọng ? và hy vọng. Anh hiểu được v́ anh cũng đă từng như thế.
Nếu Út là một con rối nào đó th́ anh Thi t́nh nguyện làm một con rối bạn, dù sao nỗi buồn được chia đôi vẫn nhẹ gánh hơn. Và niềm vui khi được chia sẻ th́ mới là niềm vui thật sự.
|
|
utot91
member
REF: 577139
11/19/2010
|
Chào anh đẹp dzai,
Thật là muốn làm rối bạn với Út không nè ?
Anh ĐD dễ tin quá à. Biết Út là ai mà hy sinh làm rối vói Út thế ?
Xem ra anh có nhầm Út với ai không hén ?
|
|
utot91
member
REF: 577140
11/19/2010
|
Chuyện hai con ngựa
Ngựa Cái ngày đêm không làm lụng ǵ hết và chỉ tha thẩn trên cánh đồng, c̣n Ngựa Đực đêm đêm mới được thả đi ăn, ban ngày phải cày đất. Thấy vậy Ngựa Cái mới bảo Ngựa Đực:
- Anh việc ǵ phải kéo cày? Giá tôi ở địa vị anh th́ tôi không có chịu. Chủ mà lấy roi quật tôi, tôi sẽ tung vó đá lại.
Sang ngày hôm sau, Ngựa Đực bèn nghe lời Ngựa Cái. Bác nông dân thấy Ngựa Đực trở nên ương bướng, bèn đóng Ngựa Cái vào vai cày.
Xúi giục kẻ khác làm bậy, trước tiên là làm hại chính ḿnh.
|
|
utot91
member
REF: 577143
11/19/2010
|
Con chuột tinh khôn
Có con mèo ngồi ŕnh những con cá béo mập trong chậu nước trước nhà mà không nghĩ ra cách bắt cá. Bỗng có con chuột ṃ đến trên thành chậu, ngó vào đáy nước. Quên phắt đi những con cá, Mèo chộp ngay lấy Chuột, định ăn tươi. Chuột quính quá kinh hăi kêu lên:
- Đừng vội giết tôi. Xin câu lên biếu bác con cá béo ngậy thơm ngon hơn thịt chuột nhiều.
Nghe nói đến cá, Mèo chịu buông tha, nhưng vẫn coi chừng Chuột cẩn thận. Chuột khẽ đến bên miệng chậu tḥ đuôi vào loáy ngoáy trong nước một hồi. Cá ngỡ là trùn, bèn cắn ngay đuôi Chuột, liền bị Chuột quẫy đuôi quăng lên bờ. Vừa lúc đó có tiếng người la:
- Chuột ăn trộm cá.
Mèo bèn chộp ngay Chuột, cắn vào cổ. C̣n chủ nhà vừa bắt cá thả vào chậu, vừa lớn tiếng khen:
- Mèo nhà giỏi thật, không có nó th́ Chuột đă ăn mất cả rồi!
|
|
utot91
member
REF: 577513
11/22/2010
|
Phật ở đâu?
Thuở xưa, có anh chàng đọc kinh nghe nói về Phật, thích lắm, quyết định đi t́m gặp Ngài bằng được. Anh chàng khăn gói quả mướp ra đi. Sau khi trải qua không biết cơ man nào là núi sông, thành phố, hầm hố gian nguy hiểm trở... Chàng vẫn chưa gặp được Phật giống như h́nh dạng trong Kinh đă diễn tả.
"Thân Phật sắc vàng, cao một trượng sáu, đầy đủ ba mươi hai tướng tốt, tám mươi vẻ đẹp, hào quang chói sáng. "
Một hôm tại một sườn non, chàng trai t́nh cờ gặp một cụ già râu tóc bạc phơ, cốt cách siêu phàm, mừng quá, chàng khẩn khoản:
- Thưa cụ, cụ có biết Phật đang ngụ ở đâu không... Xin chỉ dùm cho con với.
Ông lăo mĩm cười:
- Ồ! Chỗ nào mà không có Phật... Trên quăng đường vừa qua, chả lẽ con không gặp được Ngài ư...
- Thưa cụ, trên đường đi con đă từng gặp vô số người, nhưng đều là hạng phàm phu tục tử cả. Con chưa từng thấy người nào có được vài tướng tốt như trong kinh đă mô tả về Phật cả.
Ông cụ cười ha hả:
- Cháu ngốc nghếch thật, cháu không biết rằng cái thân đầy đủ ba mươi hai tướng tốt và tám mươi vẻ đẹp đó người Ấn Độ đă đốt thành tro và chia nhau xây tháp thờ cúng cả rồi ư...
- Thưa, thế th́ Phật chết rồi sao...
- Hiện giờ Đức Phật đang phân thân ở khắp mọi nơi. Ngài cũng mang thân tốt và xấu như chúng sinh vậy. Con có c̣n muốn gặp Ngài nữa không...
- Thưa, dù bất cứ với h́nh dáng nào, nếu đích thật là Ngài th́ con vẫn vô cùng khát ngưỡng.
- Vậy th́, để ta mách nước cho con nhé... Con hăy quay về, trên đường về nếu con gặp người nào mang guốc trái ở chân phải, guốc phải ở chân trái th́ người đó chính là một hóa thân của Phật. Hăy thừa sự và cúng dường vị Phật ấy như trong kinh đă dạy.
Chàng trai hối hả quay về. Suốt quăng đường dài, chàng không gặp Đức Phật nào mà h́nh dạng như cụ già diễn tả. Chán nản, chàng đi luôn về nhà. Trời đă khuya, bà mẹ c̣n chong đèn ngồi đợi con. Nghe tiếng gọi cửa bà mừng quá, quờ quạng t́m đôi guốc rồi chống gậy tất tả ra mở cửa.
Chàng trai thấy mẹ tiều tụy, nước mắt chảy dài trên đôi má nhăn nheo, mang lộn chiếc guốc trái qua chân phải, guốc phải sang chân trái. Chàng ôm chầm lấy mẹ nghẹn ngào: "Ôi Đức Phật yêu quí của con. "
|
|
utot91
member
REF: 577532
11/22/2010
|
Tôi đă bắt đầu biết... nói dối
Thủa nhỏ, tôi được dạy rằng, phải sống trung thực không dối trá với bản thân ḿnh và với mọi người v́ đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người.
Khi đó, tôi chưa hiểu thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa ḷng người lớn, được khen là ngoan ngoăn th́ đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đă biết sự thật trong những lời khen ấy.
Tôi bắt đầu biết nói dối, những lời nói dối chân thành nhất của đời ḿnh. Tôi có ngừơi bạn quanh năm lênh đênh trên con tàu nhỏ, đă cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày.
Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội.
Nhà anh chỉ c̣n người mẹ già ốm yếu. V́ quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong t́nh trạng hôn mê. Khi đó gió biển gào thét dữ dội.
Các bác sĩ quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành ca mổ trong lúc bà mẹ lâm vào t́nh trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.
Trong những lúc tỉnh táo ngắn ngủi, bà thều thào hỏi bảo đă tan chưa, con trai bà đă về chưa? Khi đó có một người làng bên cho biết đă t́m thấy mănh vỡ của con tàu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ nhưng không ai trả lời.
Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng con băo khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tàu đă bị vỡ, sóng sô vài mănh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận ra sao?
Các bác sĩ không kịp cản tôi.
Câu chuyện tôi vừa kể đă đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi t́nh cờ phạm phải một tội ghê ghớm mà suốt đời tôi không tha thứ cho ḿnh. Sau khi tan băo người bạn tôi sống sót trở về do một chiếc tàu khác cứu.
Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở. Sự trung thực ngu ngốc đă vô t́nh khiến tôi phạm sai lầm khủng khiếp.
Trong truyện ngắn nổi danh "Chiếc lá cuối cùng" của O.Henrry, một bệnh nhân tin chắc ḿnh sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài cứa sổ và tin rằng đó là chiếc lá đồng hồ số phận của cô.
Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng xuống. Cô gái b́nh phục, sống khỏe mạnh mà không biết rằng chiếc ls cuối cùng đó chỉ là một chiếc lá giả do một họa sĩ muốn cứu cô vẽ lên ṿm cây trơ trụi.
Như vậy sự thật không phải được nh́n thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng tri thức. Nếu tôi không kể về cơn băo tôi thấy, mănh ván tàu vợ tôi được nghe th́ có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết.
Nếu như không có chiếc lá giả kia, cô gái sẽ chết v́ bệnh tật và v́ tuyệt vọng. Sự thật trong đời sống con người phải đồng nghĩa với t́nh yêu nữa. Chỉ có điều ǵ cứu giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh sáng...điều đó mới là sự thật.
C̣n tất cả những hành động, những lời nói cho dù đúng với mẳ ḿnh thấy, tai ḿnh nghe, tri thức của ḿnh hiểu nhưng chúng khiến cho người khác, hoặc cho niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc hủy hoại đời sống th́ đều không phải là trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật của một con quỷ không biết yêu thương con người.
Một lời nói dối trong t́nh yêu có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết ngừơi. Tất nhiên chúng ta sẽ chọn lời nối dối chân chính.
Tuy vậy để phân biệt khoảng cách giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tùy thuộc vào từng hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối chân thành, chứa đầy t́nh yêu thương con người?
Đơn giản thôi. Bạn hăy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng loại.
|
|
utot91
member
REF: 577745
11/23/2010
|
T́nh yêu là cốc nước trắng
Một chàng trai đưa cô bạn gái thân vào quán uống nước. Sau khi người phục vụ đặt hai cốc nước trắng lên bàn và đợi th́ cô gái chợt đặt ra một câu hỏi:
- Đố bạn T́nh yêu là ǵ...
Chàng trai mỉm cười quay sang cô phục vụ và nói:
- Chị cho em một ấm trà, một cốc cà phê đen, một cốc cà phê sữa, một ly rượu vang và một ly champagne.
Sau khi mọi thứ đă được mang ra, chàng trai lấy ấm trà và uống chén đầu tiên. Anh ta nói:
- T́nh yêu như ấm trà này. Khi ta uống nước đầu sẽ rất đậm đà, nước thứ hai sẽ d́u dịu thanh thanh. C̣n nước thứ ba th́ sao...
T́nh yêu không như ấm trà bởi sau nước thứ ba ấm trà sẽ không c̣n hương vị ban đầu.
Anh ta lại nhấp một ngụm cà phê đen và nói:
- T́nh yêu mang hương vị của cốc cà phê này. Lúc đầu có thể phải trải qua vị đắng nhưng dần dần vị ngọt và thơm sẽ ngấm dần vào mỗi người.
- Nhưng t́nh yêu không như cốc cà phê sữa. Uống cà phê sữa ta sẽ cảm thấy ngay vị ngọt, vị ngọt của nó đến rất nhanh và đi rất nhanh. C̣n t́nh yêu không như vậy.
Dứt lời anh ta đổ cốc cà phê ấy đi và nói:
- T́nh yêu như ly rượu này, nó thật nồng nàn, ấm áp và êm đềm.
Anh ta lại uống ly champagne.
- Không! T́nh yêu không thể là thứ nước khai vị chua loét này được.
Chàng trai lo lắng v́ không t́m được câu trả lời. Bất chợt anh ta nh́n thấy cốc nước trắng trên bàn. Anh ta reo lên.
- Đúng rồi, hăy nh́n cốc nước kia, nó thật tinh khiết và giản dị. Rượu, cà phê và trà cũng phải bắt nguồn từ nước. T́nh yêu cũng như vậy, cái nồng nàn, ngọt ngào, êm đềm và cay đắng cũng phải xuất phát từ ḷng chân thành và những điều giản dị nhất. Bạn ạ!
T́nh yêu là cốc nước trắng.
Cô gái ngồi im, đôi mắt mở to.
Và rồi cô từ từ nhấc ly nước lên và từ từ đặt vào tay chàng trai.
Chàng trai đă hiểu rằng, anh ta đă có một câu trả lời đúng...
|
|
utot91
member
REF: 577908
11/24/2010
|
Thiên đường và địa ngục
Tôi là một con ruồi.
Tôi sinh đă một tháng. Đối với loài ruồi, tôi được coi là thanh niên.
Một tháng nay, tôi sống trong cái thế giới bẩn thỉu và hôi hám: ngủ thùng rác, lượn lờ nơi cống rănh, ăn vỏ dưa, vỏ cam, hít thở toàn bụi bậm và khí nóng.
Cái thế giới này thật chẳng ra làm sao? Không những kiếm ăn đă vất vả, lại có thể bị con người tiêu diệt bất cứ lúc nào. Sống những ngày như loài ruồi chúng tôi thật không đáng sống, tôi hiểu rơ điều ấy.
Nhưng ruồi lớn lại bảo:
- Thế gian không đến nỗi tồi như cậu tưởng? Cậu không đến những nơi tốt đẹp cậu mới coi chỗ này là địa ngục. Đó là v́ cậu chưa hiểu sâu biết rộng đấy thôi!
Ruồi lớn sinh trước tôi hai tháng, theo thứ bậc tôi phải coi như cha chú. Tôi hỏi:
- Chú ơi, chả lẽ thế gian này lại c̣n có nơi sạch sẽ?
- Sạch sẽ thôi à. - Chú đáp - Chẳng những sạch sẽ mà c̣n như thiên đường. Ngoài những thứ ngon, những cái đẹp, c̣n có cả máy lạnh. Cậu đă bao giờ nghe nói đến máy lạnh chưa? Đó là mùa xuân do con người tạo ra, cực kỳ mát mẻ. Cậu mà gặp, cậu sẽ thích đến mức phải t́m ngay một thứ ǵ mà ăn?
- Đi xem một chút có được không ạ?
- Sao lại không?
Từ thùng rác, chú dẫn tôi bay đi, qua đường Hoàng Hậu th́ rẽ, rồi đến một ṭa nhà cao đẹp, tôi đậu đằng trước một cánh cửa bằng kính khá lớn. Chú bảo:
- Chỗ này gọi là tiệm cà phê.
Cửa tiệm cà phê bỗng mở, một luồng gió mát lạnh bay ra. Chàng thanh niên đầu bóng mượt lững thững đi vào, chúng tôi nhân dịp đó bay theo.
Vào trong nhà, chú hỏi:
- Thế nào? Chỗ này có tuyệt không?
Chỗ này thật tuyệt! Hương thơm sực nức. Không biết từ đâu tỏa ra cái mùi dễ chịu đến như thế. Những người đàn ông âu phục chỉnh tề, những người đàn bà phấn son sặc sỡ cứ như bươm bướm! Trên các bàn bầy đầy bánh ngọt, đồ uống và những viên đường. Thật sạch, sạch đến mức tôi phát sợ!
Không biết chú đi đâu mất, c̣n lại một ḿnh, tôi chỉ có cách bay đến ẩn dưới một cái bàn nhiều hương vị.
Ngồi bên bàn là một người đàn bà đứng tuổi, vẻ hiền từ, và một thanh niên chừng hai mươi, nước da trắng trẻo. Người đàn bà hỏi:
- Mấy hôm nay anh chết gí ở chỗ nào thế?
Người thanh niên đáp:
- Chơi hụi mất hết cả tiền, c̣n đi chỗ nào được nữa?
Người đàn bà vặn lại:
- Tôi cho anh ăn, cho anh mặc, cho anh ở, cho tiền anh tiêu hàng ngày, c̣n hụi với họ ǵ?
Người thanh niên nói:
- Nhưng tiền mất rồi!
Người đàn bà hỏi:
- Mất bao nhiêu?
- Ba ngh́n.
Người đàn bà mở ví, rút ra sáu tờ năm trăm:
- Cầm lấy? Từ nay không được hụi với họ ǵ nữa! Bây giờ tôi phải đến đường Hoàng Hậu mua mấy thứ, tối nay chín giờ đợi anh ở nhà hàng Vân Hoa. Đồ chết tiệt!
Bà đưa tiền cho người thanh niên rồi với bộ mặt cười cười đứng dậy đủng đỉnh bước ra.
Người đàn bà vừa đi, người thanh niên liền đến một cái bàn khác. Bên bàn là một cô gái rất trẻ, phấn son tươi roi rói, xinh đẹp và hấp dẫn. Mái tóc cô kẹp một bông hoa bằng nhung.
Tôi bay đến, đậu lên bông hoa nhung nghe trộm.
Chàng trai nói:
- Em ơi! Bây giờ th́ em có thể tin được rằng công việc chẳng có ǵ rắc rối hết?
Cô gái nói:
- Đưa đây!
Chàng trai:
- Nhưng em phải làm một việc anh yêu cầu cơ?
- Việc ǵ?
Chàng trai đặt tiền vào tay cô gái, ghé tai cô th́ thầm những ǵ, tôi không nghe được, chỉ thấy cô thốt ra mấy tiếng: "Đồ quỷ!"
Chàng trai hỏi:
- Được không?
Cô gái đáp:
- Có ǵ mà không được? Anh đi trước, em c̣n phải ở đây đợi một người. Một giờ sau em sẽ đến!
- Không được lỡ hẹn đấy nhé!
Cô gái hỏi:
- Thế em đă lỡ hẹn với anh mấy lần?
Chàng trai đi rồi, cô gái đến pḥng gọi điện thoại. Tôi thừa cơ bay tới hộp đựng đường, ăn thoải mái, rồi đậu trên chén cà phê, nếm vị ngọt ở miệng chén.
Đang ăn một cách thích thú th́ cô gái trở lại ghế ngồi, lấy tay đuổi, tôi chỉ c̣n cách bay đến đậu lên tường.
Mười phút sau xuất hiện một người đàn ông to béo, khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ lụa đen Quảng Đông, ngực đeo dây chuyền gắn h́nh bán nguyệt. Ông ngồi phịch xuống chiếc ghế da, bảo cô gái: "Đưa đây!" Cô gái đưa sáu tờ năm trăm, ông ta giắt vào thắt lưng: "Đối phó với bọn ấy kể cũng dễ nhỉ!"
Cô gái nói:
- Tiền anh ta lừa một người đàn bà đấy!
Ông béo bảo:
- Trên đời, xưa nay, vốn dĩ người này lừa người khác. Chỉ có điều, loại tiền này không phải kiếm từ tội ác thôi!
Lúc ấy, bỗng nhiên người đàn bà đứng tuổi cầm một túi nho từ cửa đi vào, xem ra có ư muốn t́m chàng trai, h́nh như có điều ǵ bà quên nói với anh ta. Nhưng chàng trai đi rồi, bà trông thấy ông béo, liền bước đến, tay chắp sau lưng, nghiêm mặt, hai mắt mở tṛn xoe, không nói một lời.
Ông béo thấy bà th́ lúng túng đứng dậy, dắt bà ra cửa. Tôi bay đến đậu trên vai ông, nghe hai người tṛ chuyện. Bà kia hỏi:
- Con đĩ ấy là ai thế?
Ông béo cười cười:
- Bà đừng có nóng nảy, nghe tôi nói đây. Cô ta là người quản lư cửa hàng Kiều Quang, tôi có chuyện mua bán nhờ giúp, phải đi cửa sau, bà hiểu không. Đây là ba ngh́n, bà cầm lấy mua ǵ th́ mua, tối về nhà tôi nói kỹ chuyện này cho bà nghe, bà vợ yêu quí của tôi ạ!
Bà ta cầm tiền, bỏ vào ví, vẻ mặt nghiêm trang:
- Nhớ về sớm đấy! Nhà vắng người. Tôi phải đến bà Tiêu chơi mạt chược, có thể về muộn!
Nói rồi, bà lững thững đi ra.
Tôi lập tức bay theo. Tôi cảm thấy ở cái chốn thiên đường này bề ngoài th́ sạch bên trong lại bẩn hơn rác rưởi. Tôi thà sống tiếp những ngày địa ngục ở thùng rác c̣n hơn! Cái thiên đường này bẩn đến mức loài ruồi cũng không muốn lưu lại một giây một phút!
|
|
utot91
member
REF: 580120
12/10/2010
|
Chào các bạn, hôm nay Út kể các bạn nghe một chuyện về t́nh bạn nha. Buồn lắm các bạn ơi, đến tuổi này rồi mà vẫn nhầm, nghĩ đi nghĩ lại th́ ông bà ḿnh nói đúng, chơi nhầm bạn xấu không tốt chút nào. Út cũng không biết làm sao có thể sáng suốt hơi, để có thể quen bạn tốt hơn. Trách ai chỉ biết trách ḿnh ngu thôi. Dỉ nhiên là Út không đến nổi chết nhăn răng như chuyện kể dưới đây, nhưng là chết méo tâm tư, chết héo trong ḷng và chết nhằn nhèo tư tưởng đó các bạn ạ...
Chơi với bạn xấu có ngày hại thân
Một ngày nọ, một con sử tử mới trưởng thành t́nh cờ gặp một con chó sói. Biết ḿnh không thể chạy thoát thân, con sói đành nói với con sư tử: “Thưa ngài sư tử vĩ đại, xin ngài tha mạng. Ngài hăy đem tôi về hang của ngài, hăy để tôi sống với ngài và vợ của ngài, tôi sẽ hầu hạ, phục vụ gia đ́nh của ngài cả ngày lẫn đêm không dám bê trễ.”
Cha mẹ của con sử tử này từng căn dặn nó không nên kết bạn với chó sói, nhưng khi nghe chó sói gọi nó là “ngài sư tử vĩ đại”, nó lấy làm thích chí và tự nhủ,” Con sói này không phải là kẻ xấu, nó không giống như những con sói khác.”
Cha con sư tử này là một lăo sử tử già nhiều kinh nghiệm, lăo nói với con trai của ḿnh rằng lăo không muốn thấy con sói trong hang, nhưng con sư tử cho rằng ḿnh giỏi giang hơn cha ḿnh, nó phớt lờ lời khuyên của cha và để con sói sống chung trong hang để làm bầu bạn với ḿnh.
Một hôm, con sói thèm ăn thịt ngựa, nó rủ sư tử, “Thưa ngài, thịt nào chúng ta cũng ăn qua, nhưng chúng ta chưa từng ăn thịt ngựa, vậy hăy đi săn một con ngựa nhé?”
Sư tử hỏi,” Nhưng biết t́m mấy con ngựa ở đâu?”
Chó sói đáp, “ Có rất nhiều con ngựa non ở bờ sông, thưa ngài.”
V́ vậy con sư tử đi cùng với con sói đến bờ sông. Có rất nhiều những con ngựa non đang tắm ở đó. Con sư tử vồ lấy một con ngựa nhỏ. Nó ngoạm lưng con vật bất hạnh để lôi về hang.
Lăo sư tử già thấy vậy, khuyên ngăn con ḿnh, “ Con à, những con ngựa non này là của nhà vua. Nhà vua có rất nhiều thợ bắn cung giỏi. Những con sư tử thích ăn thịt ngựa của nhà vua sẽ chẳng sống lâu được với những tay bắn cung đó đâu!”
Nhưng sư tử đă bén mùi mùi thịt ngựa non, nó chẳng quan tâm đến lời khuyên của cha nó, tiếp tục bắt và giết hết con ngựa này đến con ngựa khác khi chúng đang tắm ở bờ sông.
Nhà vua ra lệnh cho nhốt các con ngựa non vào trong chuồng, con sư tử bèn nhảy qua bờ tường và cắn chết chúng ngay tại chuồng.
Cuối cùng, nhà vua cho đ̣i một cung thủ lành nghề, nổi tiếng là bắn nhanh như chớp. Nhà vua hỏi, “ Ngươi có thể bắn hạ con sư tử đó không?”
Người bắn cung nói, “ Thưa đức vua, chắc chắn tôi sẽ hạ được nó.”
“Tốt lắm!” nhà vua hạ lệnh, “Hăy ngồi trong tháp canh trên bờ tường và bắn hạ con sư tử đó.”
Người cung thủ vâng lệnh, lên tháp canh ngồi chờ con sư tử.
Không biết ḿnh đang tiến dần tới chỗ chết, con sư tử và chó sói tiến dần đến bờ tường. Tuy nhiên, khi tới gần đến bờ tường, con sói không nhảy qua bức tường mà dừng lại để nghe ngóng.
Như thường lệ, con sư tử nhảy qua bờ tường và nhanh chóng chụp một con ngựa non và cắn chết con vật ngay tức th́. Người bắn cung chỉ đợi tới giây phút đó, hắn tức khăc bật dây cung.
Sư tử trúng tên, gầm lên, “Ta đă bị bắn.”
Nghe tiếng gầm đau đớn của con sư tử, sói thản nhiên tự nhủ, “Con sư tử đă bị bắn, nó sẽ chết ngay thôi, ḿnh về lại nhà của ḿnh trong rừng vậy.”
Nghĩ là làm, con sói đi về nhà, chẳng buồn nh́n lại phía sau.
Con sử tử non ngă xuống chết.
Bài học rút ra từ câu chuyện: Không lắng nghe lời khuyên sáng suốt của những người có kinh nghiệm sống hơn ḿnh, nghe lời đường mật của kẻ xấu và kết bạn với chúng th́ có ngày sẽ gặp họa. Kẻ xấu lợi dụng ta khi chúng có thể, nhưng luôn bỏ mặc ta trong lúc những lúc ta gặp nguy khốn, khó khăn.
|
|
vudinhthi
member
REF: 580125
12/10/2010
|
Đáng đời cho Út !
Khoan xù lông nhím lên đó Út.
Ḥi nhỏ anh Thi bị bạn bè lừa mà về nhà khóc lóc kiểu này là bị ăn đ̣n thêm đó Út ơi.
Thôi, biết ngu là đă tăng thêm chút cái khôn rồi đó Út.
À mà anh Thi chưa bao giờ thấy người ta chết kiểu Út,
chết méo tâm tư,
chết héo trong ḷng
chết nhằn nhèo tư tưởng
... chắc khó coi lắm Út há.
Rỗi rảnh chụp tấm h́nh gởi anh làm kỷ niệm... về cái chết của Út
|
|
utot91
member
REF: 580129
12/10/2010
|
Một đêm quét lá bên đời
Vô duyên người dẫm lá rơi tơi bời
Chổi ṃn tôi góp lá rơi
Âm thanh uất nghẹn sao trời cũng rơi
|
|
vudinhthi
member
REF: 580484
12/13/2010
|
Chưa ǵ đă lấy chổi quét anh.
Nhưng anh thích 4 câu này của Út. Cái này gọi là nhỏ nhẹ ...quét ra khỏi nhà. Vậy mà anh c̣n tưởng Út hiền.
Kể Út nghe chuyện làm ơn mắc oán
Khi đi ngang qua nhà nọ, thấy một cậu bé đang cố gắng bấm chuông mà không sao với tay tới, ông Tam liền nói:
- Để ông bấm chuông giúp con.
Sau khi ông bấm chuông xong, cậu bé mới nói:
- Cám ơn ông. Nhưng bây giờ phải chạy cho nhanh, kẻo chủ nhà ra đánh chết!
|
|
vitbuocno
member
REF: 580521
12/13/2010
|
Chài ui, Vịt mí lần dập ḍm mún dzô thăm Út nè, nhưng mờ thấy t́nh h́nh ban căng quá, nên hem dám dzô thăm bạn..........hehe........sao hai anh em đang nói chiện ǵ "lạ" dzậy cà.........h́ h́.......ḥa b́nh đến cho mọi nhà nha, chúc cả nhà dzui nh́u ......h́ h́ ......
|
|
utot91
member
REF: 580530
12/13/2010
|
Chào Vịt,
Không có ǵ Vịt ơi. Nghe lời Vịt, Út kể chuyện này tạo Hoà b́nh với anh đẹp dzai.
Vỏ quưt dày, móng tay nhọn!!!
Một cô gái và một thiếu niên cùng bước xuống một chuyến đ̣.Khi BÀ LĂO chèo đ̣ chèo ra giữa sông, gă thiếu niên xích lại gần cô gái và hỏi:
-Em có muốn hôn anh không?
Cô gái hét vào mặt gă thiếu niên:
- Đồ nhóc con.
Khi cô gái bước lên bờ,BÀ LĂO chèo đ̣ nói với gă thiếu niên:-
Vào đêm 30 hằng tháng ,cô ấy thường hay vào miếu làng khấn vai. Cô ấy rất tin vị thần này.Con hăy núp sau lưng tượng thần.Khi cô ấy khấn vái th́ con nhảy ra và xưng là thần,lúc đó con muốn ǵ cô ấy cũng chiều.
Gă thiếu niên làm y lời của BÀ lăo chèo đ̣.Trong bóng đêm cô gái đang quy khấn,th́ gă thiếu niên từ sau tượng thần nhảy ra hét sang sảng:-Ta là thần ở miếu này.
Cô gái hồn vía thất thần :-Con lạy thần! Con lạy thần!
Vị thần nói :-Ta muốn lấy nhà ngươi .
Cô gái im bặt một lúc rồi nói:-Con là con gái c̣n trinh, lấy thần bây giờ sau này làm sao con lấy chồng .
Thần suy nghĩ một thoáng:-Không lấy ta, th́ cho ta ôm hôn cũng được.
Cô gái trả lời:-Được…Được…
Sau khi ôm hôn xong,vị thần liền cười to :-Ha!Ha!Ha! Ta không phải là thần ,ta là thằng nhóc con. Ha!Ha!Ha!
Lập tức,cô gái bỗng cười phá lên:-Ha!Ha!Ha!Ha!Ha! Ta không phải là cô gái, ta là BÀ lăo chèo đ̣.Ha!Ha!Ha!
|
Page
1
2
3
4
5
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|