tthanhthanh
member
ID 75680
06/21/2013
|
CHÚT SUY NGHĨ CỦA NGƯỜI VIỆT SỐNG TRÊN ĐẤT MỸ...
Thưa Quí vị.
Đây là những suy nghĩ của người Việt Hải Ngoại nói chung và của người Việt sống trên đất Mỹ nói riêng.
Thanh Thanh chỉ dám nhận ḿnh là Người Việt Hải Ngoại , không nhận 2 từ Việt Kiều mà Cọng Sản VN gắn cho. Cũng không dám nhận luôn câu nói ngọt như mạch nha là Khúc Ruột Ngàn Dặm ... Tất cả chỉ là sáo ngữ để ḥng thực hiện một chủ trương mưu mô phỉnh gạt nào đó của nhà nước mà có nhiều người tin tưởng để rồi sống dở chết dở khi giao lưu với nhà nước.
Xin mời Quí Vị đọc một chút suy nghĩ thực tế nhất của người Việt Hải Ngoại xem họ nói thật ḷng ḿnh như thế nào khi sống một nơi không phải là quê hương của ḿnh.
TT xin cảm ơn ạ.
...........................
Nước Mỹ trong tôi
Theo bản thống kê dân số của nước Mỹ năm 2010, hiện nay có 1,737,433 người Việt đang sinh sống trên nước Mỹ. Chúng ta những ai hiện nay đang sống, học hành, làm việc hay dưỡng già ở đây, đều đă trải qua một phần đời ḿnh trên mảnh đất này, thường gọi là “tạm dung” nhưng thực tế là vĩnh viễn.
Từ biến cố 30 tháng 4 năm 1975, những đứa trẻ sinh ra lớn lên ở đây, ngoài huyết thống ra, chúng không khác ǵ những đứa trẻ Mỹ. Những người trung niên c̣n mang theo cả một thời thơ ấu và những kỷ niệm không quên từ nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng vẫn lăn lộn với cuộc đời trên đất khách này để mưu sinh, có người thời gian sống với quê hương ngắn ngủi hơn là ở nơi quê người.
Tiểu bang California, nơi có nhiều người Việt sinh sống nhất đă rộng lớn bằng diện tích cả nước Việt Nam, nên cũng chưa có ai trong chúng ta tự hào đă đặt chân đến hết 50 tiểu bang của nước Mỹ, cũng như không ai dám nghĩ rằng ḿnh hiểu hết những ǵ về nước Mỹ, dù đây chỉ là một nơi mới lập quốc hơn 300 (236 ?) năm. Có người cho Mỹ là anh chàng trẻ tuổi, xốc nổi, dại khờ, nhưng cũng có người công nhận nước Mỹ là ông cụ thâm trầm thường triển khai những bước đi tính toán trước cả trăm năm.
Đối với những người già đă đến nơi này muộn màng, nhưng cả cuộc đời c̣n lại coi như sống chết với nước Mỹ, thường gọi là quê hương thứ hai, mà không bao giờ c̣n cơ hội trở về nằm trong ḷng đất quê mẹ, nếu sự thực khốn nạn, chế độ Cộng Sản c̣n tồn tại trên quê hương vài ba mươi năm nữa.
Một người Việt về thăm lại quê hương, nơi họ đă từ bỏ tất cả để ra đi, lúc đặt chân trở lại nước Mỹ, cho rằng tâm hồn lại cảm thấy an toàn, nhẹ nhàng hơn như lúc về nhà.
Một người Việt xa quê hương đă lâu trở về Sài G̣n, có dịp vào Ṭa Tổng Lănh Sự Mỹ, ông thú nhận khi nh́n những h́nh ảnh tổng thống hay ngoại trưởng của Hoa Kỳ, ông lại có cảm giác quen thuộc, an toàn hơn là những lúc lang thang ở Hà Nội nh́n h́nh lănh tụ và quốc kỳ Cộng Sản. Đó không phải là vong bản, mất gốc mà chế độ này đă nhân danh đất nước, tạo hận thù, kỳ thị, xô đẩy biết bao nhiêu người xuống biển, bỏ quê hương ra đi.
Gần như chúng ta không c̣n lệ thuộc ǵ với đời sống nơi quê nhà, ngoài những t́nh cảm sâu đậm trong máu huyết, làm cho chúng ta gần gũi với ngôn ngữ, đời sống Việt Nam, mà chúng ta có cảm tưởng đang dần dần tách rời, cho đến một lúc nào đó trở thành xa lạ. Phải chăng v́ vậy, mà đă có những đứa con ngày trước trở về, xót xa nhận ra rằng, họ đang đi, đứng trên một đất nước xa lạ, không c̣n là của họ nữa.
Quê hương ngày nay chỉ c̣n là nơi thăm viếng mà không phải là nơi để trở về. Nước Mỹ đă là nơi quen thuộc chúng ta đang sống, có gia đ́nh, nhà cửa, công việc, bà con, bạn bè, th́ làm sao chúng ta lại không có những suy nghĩ, có những câu chuyện buồn vui, hay những trăn trở về nước Mỹ. Cách đây 38 năm, chưa lúc nào, chúng ta, những người dân ở một đất nước xa xôi bên vùng trời Đông Nam Á, cách biệt nơi này đến nửa ṿng trái đất, lại có ư nghĩ rằng, một ngày kia chúng ta sẽ đến đây, sống lâu dài nơi đây, sinh con đẻ cháu nơi này, để tạo ra một nhánh người Việt lưu vong. Đời sau, c̣n giữ được ngôn ngữ, phong tục hay không, lại là một điều mà nhiều người khác đang trăn trở, lo âu làm sao để duy tŕ, ǵn giữ!
Trong cái cộng đồng gần gũi, thân mật gắn bó này, với sách vở, báo chí, truyền thông, quán xá, chợ búa, tiệm buôn, món ăn thức uống, cả cái tên vùng đất hay bảng hiệu Saigon chúng ta mang theo, đôi khi gần như quên hẳn là chúng ta đang sống trên đất Mỹ. Cả cái bữa cơm, cá mắm, canh rau, đôi đũa, chén nước mắm ớt, có khác ǵ ở Việt Nam. Cả cái bàn thờ nhang khói, h́nh ảnh tổ tiên, ông bà, cành mai, chậu lan, những cô thiếu nữ, trẻ em mặc quốc phục lên chùa ngày Tết, hồi trống, tiếng pháo Mùa Xuân làm chúng ta quên mất là chúng ta đang sống thật xa quê nhà.
Điều tôi muốn nói ở đây là chúng ta thường quên chúng ta đang sống trên đất Mỹ.
Ông Khổng Tử của nước Trung Hoa có ví von: “Ở chung với người thiện như vào nhà có cỏ chi lan, lâu mà mà chẳng thấy mùi thơm, tức là ḿnh cũng đă hóa ra thơm vậy.” Một kẻ vào vườn hoa lan đầy hương thơm, lúc đầu c̣n nhận ra mùi hương nhưng dần dà trở thành quen thuộc, trở thành b́nh thường, không c̣n thấy hương thơm, như kẻ tiểu nhân sống với người quân tử dần dần được cảm hóa lúc nào mà không hay biết.
Nước Mỹ có nhiều hương thơm như thế mà cảm giác chúng ta bị dung ḥa lúc nào không hay đến nỗi không c̣n cảm nhận được mùi thơm nữa. Hương thơm đó là những điều tốt lành, thấm nhập vào con người chúng ta lúc nào chúng ta cũng không biết, không hề quan tâm hay nhận ra được sự khác biệt trước và sau.
Chúng ta học hỏi được ở nước Mỹ tính bảo vệ đời sống riêng tư, tôn trọng luật pháp, sống an ḥa, sự tử tế và mối tương quan giữa con người và con người trong xă hội. Điều này không chỉ có ông Bá Dương (1920-2008), sau khi đi New York, Las Vegas hay San Francisco về, đă tường thuật lại trong cuốn “Người Trung Quốc Xấu Xí,” mà bất cứ người Việt Nam nào khi đi du lịch nước Mỹ về cũng nhận ra. Có người thắc mắc sao lái xe trên đường vắng vào một hai giờ sáng, gặp bảng “stop” cũng phải đừng lại, sao một đứa bé phải đi t́m cái thùng rác để vứt cái giấy kẹo nhỏ chỉ bằng hai ngón tay, sao ở đây xe hơi nhiều như thế mà không nghe một tiếng c̣i? Trong cái không khí dễ chịu, thanh thản, an lạc người ta cảm nhận ra khi bước chân trở lại một nơi, có một chút mỉa mai, không phải là quê nhà của ḿnh.
Chúng ta bước đi từ môi trường tử tế, trong lành của miền Nam qua giai đoạn “thống nhất” để bước đến một xă hội hỗn loạn như hôm nay, khi mà con người tốt đẹp dần dà trở thành vô cảm, lừa lọc, gian trá, đạp lên nhau mà sống, để mưu t́m một đời sống ích kỷ cho riêng ḿnh, mà không thấy đó là bất thường, bất nhân và vô loại. Th́ chúng ta, trong xă hội này, cũng theo lời ông Khổng Tử: “ Ở chung với người bất lương, như vào trong chợ cá ươn, lâu mà chẳng biết mùi hôi, v́ ḿnh cũng hóa ra hôi vậy!” Như người mới vào chợ cá, lúc đầu c̣n nghe mùi hôi tanh, dần dà quen thuộc, không c̣n nghe mùi tanh tưởi khó chịu nữa, như người quân tử sống với kẻ tiểu nhân, dần dần đồng hóa bởi cái xấu mà ḿnh không hay biết. Thử hỏi một viên chức trong chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện nay, xem những chuyện cường quyền áp bức, mạng sống của người dân xuống hàng súc vật, con người chỉ biết có đồng tiền và dục vọng, tráo trở, vô đạo lư hiện nay có là điều ǵ làm cho con người lạ lùng, khó chịu không? Hay đó là chuyện b́nh thường, thấy đă quen mắt, nghe đă quen tai, đầu óc đă xơ cứng, chai đá như khứu giác của con người ở lâu trong chợ cá, c̣n đâu phân biệt được mùi hôi nữa!
(*) Điều cuối cùng chúng tôi muốn nói là sự may mắn đă giúp ta có cơ hội không phải chỉ cho riêng ḿnh mà cả con cháu đời sau, tránh khỏi được kiếp oan nghiệt, ra khỏi được cái chợ cá ấy, được sống trong cái “chi lan, chi thất” cái vườn lan thơm ngát, mà qua một thời gian chúng ta không c̣n cảm nhận được mùi thơm nữa, nhưng trên thực tế, mùi thơm đó vẫn hiện hữu.
Nhiều kẻ hănh tiến vẫn cho rằng nước Mỹ nợ chúng ta mà quên rằng, món nợ của chúng ta, và cả con cháu đời sau đối với nước Mỹ thật khó ḷng trả nổi.
Hăy CÁM ƠN bằng cách sống thật có ư nghĩa cho đời sống này!
ThanhThanh CP&P
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
tthanhthanh
member
REF: 657494
06/21/2013
|
Đọc xong thấy hơi buồn phải không Quí Vị , nhưng đó là một thực tế mà không thể chối căi được.
Thanh Thanh tin tưởng một ngày nào đó người Việt Hải Ngoại sẽ về lại Quê Hương giống như dân tộc Do Thái để xây dựng đất nước cùng với nhân dân Việt Nam không c̣n chủ nghĩa Cọng Sản.
hihii
|
|
anhhoanhat
member
REF: 657502
06/21/2013
|
Anh đă có rất nhiều bài thơ "Cảm ơn nước Mỹ" v́ những đóng góp của nước Mỹ cho nền ḥa b́nh thế giới, cho nhân quyền của cả loài người, để mỗi chúng ta có cuộc sống tốt đẹp hơn mỗi ngày, có môi trường sống an toàn, xanh, sạch, ổn định và bền vững. CẢM ƠN NƯỚC MỸ! Chúc em Tthanhthanh an vui.
|
|
tiendaoduy
member
REF: 657504
06/21/2013
|
Cảm ơn em Thanhthanh đă có những suy nghĩ, như vậy là anh có cơ hội bế em trở về VN rồi...He he he
|
|
ototot
member
REF: 657505
06/21/2013
|
Nếu tôi không lầm, tác giả cuả bài Nước Mỹ Trong Tôi này là ông Huy Phương, đăng trên báo "Người Việt" ở Little Saigon, California.
Tôi cũng xin được góp ư một chút xíu về một hiện tượng tâm lư : hầu hết con người chúng ta đang hưởng những lạc thú rất đơn giản cuả cuộc sống, nhưng lại không nhận thức được đó là hạnh phúc mà chúng ta đang có, thậm chí những đặc quyền mà ta đang được hưởng!
Ví dụ chúng ta "vô tư", "thản nhiên" ăn miếng bánh khi đói, trong khi thế giới có những người thật đói khát đến chết mà không thể kiếm được, dù là một miếng ăn đơn sơ; chúng ta nh́n thấy được ánh sáng trong khi cũng có những người suốt đời sống trong tăm tối; chúng ta hưởng tự do hoàn toàn trong khi vẫn có những người sống vô vọng trong lao tù... (Nói đến tự do, tôi bỗng nhớ đến một câu "danh ngôn" tiếng Anh, rằng "Freedom is not free", một lối nói gọi là "chơi chữ", v́ ai biết tiếng Anh cũng hiểu danh từ "freedom" = tự do; trong khi thuộc từ "free" vưà có nghiă là "tự do", vưà có nghiă là "miễn phí", tức là "cho không", "khỏi trả tiền". Vậy ư nghiă cuả danh ngôn sẽ là "Tự do phải tranh đấu mới có được, chứ không ai ban phát cho ḿnh!")
Tóm lại, chúng ta có nhiều thứ lắm, rất nhiều thứ, đa số là những điều đơn giản thôi, mà nhiều người vẫn không có, và chúng ta lại xem thường những thứ đó, thậm chí coi như đương nhiên mà chúng ta có, chứ không phải nó là những ân sủng mà cuộc sống đă ưu ái dành cho ta!
Tâm lư đó, tôi không biết gọi là ǵ, nhưng tiếng Anh có thành ngữ để diễn tả nó: "to take something for granted", tôi nói ra để cô thanhthanh và các bạn khác thử t́m ra một thành ngữ tương đương trong tiếng Việt!
Cũng xin mời bà con thử kể ra những điều thật đơn giản, mà hầu hết mọi người đều đang "taking for granted"!
Thân ái cám ơn trước,
|
|
binhminhtoi
member
REF: 657511
06/21/2013
|
Cam on AK! Dung rui buon that. Nhung biet phai lam Sao day?
|
|
ototot
member
REF: 657523
06/22/2013
|
Những cảm nhận và lập luận cuả tác giả bài viết Nước Mỹ trong tôi thật là chính xác, sâu sắc, chân thành, gây xúc động,…, rất đáng đọc cho những người Việt đang sống trên đất Mỹ, và cả cho những ai đang định cư vĩnh viễn tại những nơi do ḿnh chọn lưạ rải rác khắp nơi trên thế giới (hiện có khoảng 4 triệu người Việt định cư tại khoảng 100 nước trên 5 châu lục, mà ở Mỹ chỉ có trên 1,7 triệu...), nhưng diệu kỳ thay, là cũng đáng đọc cho cả những ai đang sống trên quê hương Việt Nam ḿnh, rất có thể là chưa bao giờ có một ư nghĩ một ngày nào đó phải rời bỏ nó để đến định cư tại một nơi nào khác…
Tuy nhiên, đọc xong, cá nhân tôi không thấy buồn như người đăng và người đọc phát biểu cảm tưởng, nếu chúng ta ngày càng nhận thức được rơ nét hơn hiện tượng thế giới ngày nay ngày càng được thu nhỏ lại và ngày càng trở nên đồng nhất...; thu nhỏ (miniaturized) là do phương tiện di chuyển, phương tiện truyền thông (người Việt khắp nơi tṛ chuyện và nh́n thấy nhau tức thời...); đồng nhất (homogenized) khi các nền văn hoá khác nhau, thậm chí tương phản nhau, đang hoà trộn vào nhau (không thiếu ǵ những gia đ́nh người Việt, kể cả trong nước, bây giờ đă có những hôn nhân tạp chủng (interracial marriages), coi như rất b́nh thường!...).
Bà con ḿnh trên diễn đàn nghĩ sao? Có buồn thật không? Hoặc có đáng để chúng ta buồn không?
Theo tôi, nếu ngay bây giờ, chúng ta c̣n thấy những khác biệt về kinh tế, chính trị, lối sống, cách tư duy, v.v..., chẳng qua cũng là thời gian chưa đủ dài để tác động..., và chỉ mai mốt không xa thôi, các quốc gia sẽ chẳng c̣n ranh giới nưă, và tất cả chúng ta sẽ chỉ c̣n một "quốc tịch" là ... loài người!
Thân ái,
|
|
sinnombre1
member
REF: 657525
06/22/2013
|
Sinnombre rất đồng ư với Bác Ototot là "mai mốt không xa thôi th́ các quốc gia sẽ chẳng c̣n ranh giới nưă" v́ Sinnombre "cũng cho đó là điều tất nhiên (take it for granted)" nhưng không biết bao lâu nữa th́ tất cả chúng ta sẽ chỉ c̣n một "quốc tịch" là "loài người" và người Việt ḿnh tất cả sẽ là người TỐT chứ không là người XẤU nữa.
|
|
anhhoanhat
member
REF: 657529
06/22/2013
|
Mục đích chung của loài người, HƯỚNG VỀ TƯƠNG LAI là cùng nhau xây dựng Trái Đất thành một ngôi nhà chung hạnh phúc... Dù vẫn có ít kẻ phá hoại, đi ngược thời đại, v́ tham vọng cá nhân, nhưng tất cả rồi cũng đều phải tuân theo ḍng chảy tiến bộ của thế giới.
Quan trọng là KHÁT VỌNG làm chủ Vũ Trụ, hơn nữa đó là trọng trách của loài người với sự sống trên Trái Đất nói riêng và với Vũ Trụ nói chung. KHÁT VỌNG giúp loài người phát triển sự sống trên Trái Đất và sự sống khắp Vũ Trụ để duy tŕ và phát triển văn minh loài người.
Nền văn minh loài người không thể bị mai một, bị mất đi hoặc phó mặc theo tuổi thọ Trái Đất.
Những kẻ phá hoại, tranh giành, chém giết, gây thù hằn chỉ là số ít, chúng không thể ngăn cản ḍng chảy tiến hóa, càng không thể xóa xổ nền văn minh loài người.
Như chúng ta thấy nước Mỹ hiện nay đă là Ngôi Nhà Hạnh Phúc chung của cả loài người.
Ai có KHÁT VỌNG V̀ CỘNG ĐỒNG, v́ nền văn minh loài người, KHÁT VỌNG làm chủ Vũ Trụ, xây dựng một Vũ Trụ hiền ḥa, an lành, tươi đẹp... th́ người đó mạnh nhất. Như nước Mỹ.
C̣n kẻ tham vọng cá nhân, tầm thường, th́ chỉ quanh quẩn, không vượt qua nổi bản thân, th́ kẻ đó chỉ làm khổ ḿnh, khổ người, hại ḿnh, hại người, thất bại theo quy luật nhân quả.
Cái chính vẫn là KHÁT VỌNG LỚN LAO chừng nào th́ thành công lớn lao chừng đó.
|
|
anhhoanhat
member
REF: 657530
06/22/2013
|
Chúng ta thử xem khác biệt giữa TƯ TƯỞNG TƯ BẢN và tư tưởng cộng sản:
Tư Bản tạo ra CHỦ (giai cấp lănh đạo), Cộng Sản tạo ra THỢ (giai cấp công nhân), kết quả Cộng Sản làm công cho Tư Bản... Tư bản xuất khẩu lănh đạo, Cộng Sản xuất khẩu lao động.
KẾT QUẢ TƯ TƯỞNG CỘNG SẢN NGHÈO HÈN, BẦN CÙNG, LẠC HẬU... Muốn cạnh tranh, ta phải có tư duy làm chủ, làm thầy, LĂNH ĐẠO giống họ thay v́ tư duy làm làm thuê, làm thợ, CÔNG NHÂN, th́ lúc đó ta mới đào tạo ra được những người lănh đạo, làm chủ thế giới.
Không nên tư duy đơn giản như ngày xưa là làm chủ bóc lột sức lao động. NGÀY NAY làm chủ thế giới chính là làm chủ thiên nhiên, thiết bị hiện đại, khai thác năng lượng thiên nhiên, tái tạo, phát triển và bảo tồn năng lượng, tài nguyên thiên nhiên phục vụ cho con người, tiến đến làm chủ Vũ Trụ v.v... Trong khi cộng sản đang phá hoại ḥa b́nh và môi trường sống.
Tâm lư là tất cả các hiện tượng tinh thần xảy ra trong đầu óc con người, nó gắn liền và điều hành mọi hành vi và hoạt động của con người, rất phong phú, đa dạng và đầy tính tiềm tàng.
|
|
huutrinon
member
REF: 657543
06/22/2013
|
---Chào các bạn,OT,
Lâu wá khg thấy OT lên DĐ 888 chơi...OT vẫn khỏe chớ?...Vắng OT,DĐ như thiếu thiếu 1 cái ǵ? Đồng ư khg các bạn?...Cho 1 tràng fáo tay mừng đón OT trở lại đi...
Đọc sơ bài trên(sơ wa,v́ thường bài dài,tôi khg đọc kỷ được! do làm biếng!chớ khg có thành kiến ǵ với ai cả! xin nói trước đề tránh khg mích ḷng ai hết...),tôi thấy rằng,tác giả có những nhận xét,cảm xúc,...như rất nhiều người khác,và v́ thế,dĩ nhiên tôi cũng đồng cảm với người viết...Bên cạnh đó,cũng có nhiều cảm nghĩ,mà riêng cá nhân tôi,cũng khg đồng t́nh lắm(với tính cách xây dựng thôi,khg có ư tranh luận ǵ cà!).Xin lấy 1 vài điểm chánh để đàm tiếu,888 chơi...
--- "...mà không bao giờ c̣n cơ hội trở về nằm trong ḷng đất quê mẹ, nếu sự thực khốn nạn, chế độ Cộng Sản c̣n tồn tại trên quê hương vài ba mươi năm nữa...",những câu nói,những ư nghĩ này,cho ta thấy có 1 cái ǵ chua chát,mất mát 1 cái ǵ đó,và điều đó làm cho người ra đi, mang 1 nổi buồn diệu vợi,tiếc nuối 1 cái ǵ thân thương,mà họ đă lỡ đánh mất!...Thật ra,nổi tiếc nhớ này có thật, đối với những người ra đi sau 30/04/1975,và cuộc ra đi,chạy trốn này,là 1 sự tổn thương khg nhỏ đối với những nạn nhân chiến cuộc này!...Thế nhưng,cuộc sống lúc nào cũng fơi bầy 1 cách trắng trợn cặp bài trùng khg thể tách rời được : đó là cặp bài trùng Âm-Dương muôn thuở...Hôm nay anh thắng tôi,ngày mai, tự nhiên anh lại đầu hàng vô điều kiện!...Thật vậy,những kẻ chiến thắng ngày nào,chỉ sau 10 năm,lại biến thành những kẻ bại hoại,fá sản! do bất tài,vô đức!...Cho nên,cái nổi buồn,sự hoài hương,cái mặc cảm ǵ ǵ đó,dường như, nó khg có thật!...T́nh h́nh CS VN ngày nay,có fần bế tắc...Đối ngoại,VC rất muốn trao đổi với khối Mỹ-Tây Fương khg CS,nhưng bị chủ nợ TC nằng nặc nắm wần,nắm áo đ̣i nợ,ra điều kiện!...Trong nước th́ mất ḷng dân,v́ con bài tẩy ăn gian,nói dối khg c̣n xài được nữa rồi!(nói láo,con cáo c̣n fải tè mà...)...Đối tượng 'lớp trẻ',tầng lớp ăn ư nhất của VC(v́ dễ nhồi sọ!...),giờ lại trực tiếp đứng lên,chỉ mặt lớp cha chú,mà fê b́nh thẳng!...C̣n ǵ để mà nói nữa bây giờ!?...
---C̣n về chiện biết ơn và đền ơn nước Mỹ,người Mỹ(Hoa Kỳ)...tôi sẽ nói tiếp kỳ tới,v́ nói cũng hơi dài...
|
|
ototot
member
REF: 657561
06/22/2013
|
Cảm ơn bác HTN đă có lời thăm hỏi..., v́ thực t́nh, tôi vưà trở về từ bang California, sau hơn 1 tuần vắng mặt diễn đàn!
Trở lại bài viết Nước Mỹ trong tôi cuả Huy Phương, dĩ nhiên đây là cảm nghĩ riêng tư cuả tác giả về nước Mỹ th́ chắc hẳn là phải theo chủ quan người viết, nhưng quan trọng là nó rất chân thành và rất xác thực…
Nhân tiện có con số thống kê mới nhất là hơn 1,7 triệu người Việt đang sống trên đất Mỹ trong số khoảng hơn 4 triệu người Việt sống rải rác trên khắp 5 châu, tôi thấy cần nói để bà con có thêm một ư niệm về tiềm lực cuả những con số này.
Thực vậy, California là nơi tập trung người Việt hải ngoại đông đảo nhất; th́ bang này cũng là đông dân nhất nước Mỹ với gần 40 triệu người (gần phân nưả dân số toàn Việt Nam c̣n ǵ!).
Về mặt điạ lư, nó cũng có diện tích rộng lớn hơn cả nước Việt Nam ḿnh (khoảng 424.000km2 so với Việt Nam là 331.212km2).
California cũng là miền đất tiếp giáp với Thái B́nh Dương như Việt Nam, nhưng chiều dài bờ biển cuả nó dài gần gấp đôi Việt Nam (nếu đo lường theo cùng một cách!)
Với tư cách là một bang cuả cả nước Mỹ gồm 50 bang, nhưng California cũng có một chỗ đứng trên bản đồ thế giới nha!
Thực vậy, xếp hạng thứ tự trên thế giới th́ Mỹ là cường quốc kinh tế số 1; và gần đây Trung Quốc đă ngoi lên hạng thứ 2, đẩy Nhật xuống hàng thứ 3, rồi Đức xuống hàng thứ 4…, những điều đó ai cũng biết!
Nhưng lại có rất nhiều người không ngờ rằng, nếu bang California được coi như một quốc gia cuả thế giới, th́ nền kinh tế cuả nó đang xếp hàng thứ 7 cuả thế giới đó, bà con ạ!
Trên đây cũng là vài lời bàn thêm cuả bản thân tôi về nước Mỹ, v́ ít nhiều cũng liên quan đến bài viết Nước Mỹ trong tôi cuả tác giả Huy Phương mà thanhthanh vưà đăng ở trên.
Tôi vẫn đang chờ những góp ư thêm cuả bà con Việt ở xứ Mỹ này, nhất là bà con hiện đang sống tại bang California, trong đó có cả chủ nhà tt đó!
Đây là cờ cuả bang California treo bên dưới quốc kỳ Mỹ.
Các chữ đọc được là "California Republic" = "Cộng Hoà California"!
Thân ái,
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|