tiendaoduy
member
ID 78973
10/09/2014
|
Xuống Đồ Sơn xem "chân dài" 9X xếp hàng cho khách chọn
Xuống Đồ Sơn xem "chân dài" 9X xếp hàng cho khách chọn
Thấy chúng tôi lưỡng lự, nam nhân viên nhà nghỉ vừa cất giọng sang sảng vừa chỉ vào gần chục cô gái trông như người mẫu, trang phục khêu gợi: “Các anh chọn thoải mái, không thích em đổi lượt khác!”
Là lần đầu tiên xuống Đồ Sơn, TP Hải Pḥng- khu du lịch biển trứ danh mà nhắc đến hầu như ai cũng biết, chúng tôi thật sự ngỡ ngàng.
Xe chúng tôi chớm đến khu vực đầu băi I (khu du lịch Đồ Sơn có 3 băi tắm), có tới 4- 5 anh xe ôm chạy xe kè kè theo chào mời: “Các anh ơi! Em gửi anh cái card, đây là địa chỉ và số điện thoại của nhà em, có bất cứ nhu cầu ǵ các anh gọi em nhé, em sẽ điều cho các anh toàn người mẫu 9X, chiều hết ḿnh luôn”.
Xe chạy quăng chừng dăm phút nữa, chúng tôi đă có mặt ở băi 2, mà theo lời một thanh niên là “thổ dân” đi cùng trên xe, đây chính là nơi “khách làng chơi” miền Bắc không ai không biết.
Lần theo số điện thoại và địa chỉ trên card đă nhận của một anh xe ôm ban năy, chúng tôi dừng xe, tấp vào nhà nghỉ Th. với có treo biển hiệu “Chuyên phục vụ ăn, nghỉ”. Vừa xuống xe, 2 thanh niên phục vụ tại nhà nghỉ lập tức xô đến, lễ phép: “Em mời các anh vào uống nước rồi nhu cầu như thế nào bảo em để em phục vụ”.
Một cảnh trên băi tắm Đồ Sơn
Pha một ấm trà nóng, nhân viên nhà hàng bắt đầu giới thiệu: “Nhà em có đủ dịch vụ các anh nhé, thế mạnh bọn em phục vụ ăn nghỉ, nhân viên của chúng em phục vụ “tới Z”. Giá của chúng em ở đây phổ biến rồi, các anh ngủ qua đêm tiền pḥng là 200 ngh́n, một em út ngủ qua đêm là 1 triệu. Nhưng anh thuê pḥng, ngủ qua đêm rồi th́ em lấy 800 ngh́n thôi.
Ở đây bọn em chỉ có các em tuổi 18 đến 20 thôi anh nhé, không có già hơn. Nếu gọi “hàng” U40 th́ các anh chơi khó em, lâu lắm rồi ở Đồ Sơn chỉ có một em được liệt vào hàng U40 thôi nhưng đấy lại là "hàng độc", xưa rồi anh ạ. Tầm đấy không phải gọi cái có ngay mà chỉ có các em 18 đôi mươi thôi. Giá em đă phát ra, không mặc cả”.
Không cần biết chúng tôi có nhu cầu hay có đồng ư hay không, cậu nhân viên rảo bước nhanh ra ngoài hành lang. Nơi đó đă có sẵn gần chục cô gái cao như người mẫu, trang điểm rất ấn tượng, khoác trên ḿnh những bộ đồ cũn cỡn, mỏng tanh, rất khêu gợi.
Được lệnh của nhân viên “điều hàng”, các cô lần lượt đến đứng trước chỗ bàn uống nước chúng tôi đang ngồi, cô nào mắt cũng đong đưa.
Thấy chúng tôi có vẻ lưỡng lự, chưa “chấm” được cô nào, cậu nhân viên nhà nghỉ cất giọng sang sảng: “Các anh cứ chọn thoải mái, toàn chân dài 9X, thậm chí đưa vào pḥng “xem hàng” không thích, bảo em đổi cho, đừng ngại”.
Để t́m hiểu về cuộc sống của những cô gái mại dâm Đồ Sơn, tôi bất đắc dĩ “chấm” một cô. Tôi rất muốn hiểu v́ sao những thiếu nữ xinh đẹp, trẻ trung dường kia lại sa chân vào con đường nhớp nhúa này, do ai và v́ đâu?
Cô gái mà tôi đă “chấm” không theo tôi về pḥng ngay mà phải 5 phút sau, tôi mới nghe thấy tiếng gơ cửa. Cô gái có nước da trắng như trứng gà bóc, cao gần 1m7, mặc bộ đồ voàn hồng khẽ nói: “Cho em chiều anh nhé!”.
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
|
uongnuoc
member
REF: 686068
10/09/2014
|
Nói ra vậy th́ nhà nước tóm gọn rồi, ở đâu mà lắm chân dài thế.
|
|
jdagain
member
REF: 686075
10/09/2014
|
báo cáo Ban Quản Lư anh TieuDaoDuy viết truyện SEX
hehehe
đang tới khúc "em chiều anh nhé" tự nhiên hết ngang xương
ấm ức quá đi
haha
|
|
tiendaoduy
member
REF: 686142
10/10/2014
|
báo cáo Ban Quản Lư anh TieuDaoDuy viết truyện SEX
hehehe
đang tới khúc "em chiều anh nhé" tự nhiên hết ngang xương
ấm ức quá đi
================================
Tặng jdagain phim dưới đây koi cho đỡ ấm ức nhé!!!!!!
Uống Nước cứ mải uống nước...hum nào đi Đồ Sơn Bữa đi, đảm bảo ti luôn
|
|
lynhat
member
REF: 686151
10/10/2014
|
Kiếm tiền khó khăn mà cho một cô chân dài 9X một đêm 1 triệu thật là phí.
Một năm 365 ngày, tức là 365 triệu, số tiền không nhỏ.
|
|
rongchoi123
member
REF: 686153
10/10/2014
|
Đồ Sơn là nơi mại dâm khét tiếng ở VN lâu nay rồi. Cách đây hàng chục năm kia.
|
|
jdagain
member
REF: 686250
10/11/2014
|
cảm ơn bạn TienDaoDuy nghen
phim đó tui coi lâu rồi ông ơi
hehehe
anh RongChoi nói chuẩn
nhưng Đồ Sơn ngày xưa kín đáo hơn giờ
giờ ra biễn thấy đâu đâu cũng toàn đồ ... da
hahahha
|
|
tiendaoduy
member
REF: 692313
02/24/2015
|
Những cuộc mua vui nhớp nháp ở Đồ Sơn
8:44 ngày 23/02/2015
“Không có tệ nạn ở Đồ Sơn”, đó là ư chính trong phát biểu của ông Phạm Ngọc Dũng – Phó Trưởng pḥng Chính sách Pḥng chống Tệ nạn Xă hội ( Bộ Lao Động – Thương Binh và Xă hội) tại buổi Tọa đàm về Công tác Pḥng chống tệ và Cai nghiện được tổ chức vào giữa tháng 12 này. Để bạn đọc có cái nh́n khách quan và đúng đắn nhất về phát biểu cũa ông Phạm Ngọc Dũng, xin giới thiệu bài phóng sự điều tra về t́nh trạng mại dâm tại Đồ Sơn của nhà báo Biên Thùy. Bài viết này, cũng như là một cách cung cấp thêm thông tin đến các cơ quan chức năng.
“Chưa đi chưa biết Đồ Sơn/ Đi rồi mới biết chẳng hơn đồ nhà”. Không biết vần thơ con cóc ấy có từ khi nào. Có lẽ, nó xuất hiện sau khi những cô gái trẻ lũ lượt kéo về Đồ Sơn bán vốn tự có. Hàng chục năm nay, thứ “đặc sản sung sướng” đă trở thành thương hiệu của Đồ Sơn- Hải Pḥng. Thế mà, có đơn vị chức năng ǵ đó phút chốc phủi sạch sành sanh. Trong khi, băi biển Đồ Sơn và những cô gái chân dài vẫn miệt mài đêm ngày nằm ngửa, nằm nghiêng…
Cô nàng mặc cái quần xanh ngắn cũn cỡn, chân dài trắng như trứng gà bóc, áp cái bộ ngực nhầy nhụa vào mặt khách. Gió biển phía xa thốc thổi len vào phố mằn mặn. Mùi son phấn luẩn quẩn tỏa ra sặc sụa. cô nàng chu cái đôi môi cong cớn, cái miệng hé cười điệu đàng điếm, trát phấn, tô son đỏ chót như mào gà, nói: “Chúng ḿnh vào bên trong vui vẻ đi anh”.
Cô gái tên Tuyền
Đa số khách du lịch đến Đồ Sơn đều tranh thủ làm một cuốc tàu nhanh. Dịch vụ nở rộ như hoa lá mùa xuân. Có thời điểm, mật độ các cô gái có mặt ở Đồ Sơn lên đến hàng trăm. Giờ số lượng vẫn chẳng giảm là mấy. Công khai vẫn công khai, lén lút vẫn lún lút, mua vẫn mua, bán vẫn bán.
Tuyền tiết lộ nhà nghỉ này có hơn chục cô gái, mở cửa đón khách 24/24. Có ngày “đắt hàng” ả cũng tiếp khoảng 15 khách. Thu nhập hàng tháng trên chục triệu đồng, tiêu pha mua sắm thả phanh, rủng rỉnh. “Em ở Ḥa B́nh. Anh chắc biết Kim Bôi chứ. Nhà em làm ruộng, bố em nuôi mấy con trâu. Học hết phổ thông, thi trượt tốt nghiệp, bố em bảo ở nhà chăn trâu rồi lấy chồng. Em chả thích rồi bỏ xuống đây làm. Vừa rồi về, em đưa cho ông bà mấy chục triệu cuối năm sửa lại cái nhà. Người làng thấy thế bảo bố mẹ em sướng nhá. Khen con gái giỏi giang, có tiền nên ông bà mừng ra mặt”.
Cô nàng kể chuyện hay như tiểu thuyết, có đoạn c̣n ví von đầy chất văn học nhưng trần trụi và tục tĩu. Ả bảo: “Em tính làm vài năm, có tiền gửi ngân hàng sau này dưỡng già. Chồng con là cái nợ. Lấy chồng khác ǵ đánh bạc biết sướng hay khổ. Mà em làm thế này dù sướng hay khổ cũng chỉ vài năm thôi. Đôi khi, nhục bỏ mẹ anh ạ. Mà bọn em th́ ngày nào cũng như ngày nào, cảm giác đau đớn chứ sung sướng chó ǵ đâu. Tủi thân lắm anh ơi”.
Ở Đồ Sơn người ta gọi cái nghề bán miền xuôi, nuôi miền ngược này là ngành công nghiệp không khói hay c̣n nói hay ho là nghề làm giàu không khó. Xây một cái nhà nghỉ, chăn thêm mấy đứa bảo kê là ngồi một chỗ đếm tiền. Tiền vào như nước, mỗi ngày vài chục triệu đồng dễ ợt. Trong khi nền kinh tế suy thoái chưa có hồi kết nhưng những tụ điểm như thế này th́ vẫn ăn nên làm ra.
Các cô gái ngồi chờ khách
Nhớ cái thời điểm mà mại dâm ở Đồ Sơn cực thịnh, các nhà nghỉ thi nhau tuyển hàng đẹp, trẻ để câu khách. Gái từ tít mũi Cà Mau cho đến địa đầu Móng Cái về tụ hội về đây. Mà thú vị ở chỗ, ở Đồ Sơn không đi “giao dịch” bằng SH hay taxi mà đi xe đạp. Hỏi một gái Đồ Sơn ả cho biết: “Đi xe đạp mới ngây thơ giống nữ sinh, mới dân dă như gái quê, khách mới thích”.
Một cuộc tàu nhanh chớp nhoáng ở “thiên đường” này có mặt bằng giá là 250 ngh́n đồng, qua đêm từ 800 ngh́n đến 1 triệu. Trẻ con lớp 2 thông minh có nhẩm tính ra ngay. Mỗi ngày cô nàng có thể kiếm được 3 triệu đồng. 10 ả là 30 triệu. Vào mùa “chạy hàng” th́ một tháng các tú ông, tú bà có thể kiếm tiền tỷ dễ như trở bàn tay.
Khoản thu nhập này hoàn toàn không bị đánh thuế. Những tú ông, tú bà ở đây đều là những kẻ gian manh có số, rồi liên tục cho về quê để tuyển hàng. Về quê, những ả đàn chị tung ra đủ lời mời ngon ngọt, mồi chài, dụ dỗ những cô gái quê vừa nghèo, vừa thất nghiệp xuống Đồ Sơn nhập hội.
“Phế phẩm” của Đồ Sơn
Sau khi những cô gái mới lớn, những ngón tay vừa rửa sạch mực bút cắp áo quần theo đàn chị xuống Đồ Sơn th́ cũng là thời điểm báo hiệu những đàn chị sắp thành “gà thải loại”. Các tú ông, tú bà sẵn sàng đẩy những cô gái già không c̣n sức quyến rũ đàn ông ra đứng đường bắt khách. Khi ra đứng đường th́ thù lao của mỗi cuộc giao hoan bán xác chỉ c̣n một nửa giá trị trung b́nh. Đấy là chưa kể, vừa vẫy vừa lo chạy nhỡ đâu gặp cơ quan chức năng dồn đuổi.
Những con “gà thải loại” sau khi đă “đẻ hết trứng” ở Đồ Sơn đă đi đâu?. Một câu hỏi khiến nhiều người băn khoăn. Chẳng lẽ đă về quê chăn trâu và dưỡng già ư?. Đường về c̣n xa lắm…
Tôi rời nhà nghỉ đă hơn 20h tối. Gió vẫn thốc tháo thổi cái nóng hầm hập. Phía ngoài cửa đám tú ông, tú bà ngồi khoe bụng, vểnh râu xỉa răng. Những chiếc taxi vẫn chầm chậm chạy qua chạy lại, phía sau cửa kính những đôi mắt hau háu bị ánh đèn mờ ảo mê hoặc, chực sà ngay vào băi đáp. Cuộc mua vui vẫn tiếp tục diễn ra cho đến khi ánh đèn trên những ô văng cửa sổ vụt tắt. Lúc ấy, những cô gái chân dài, tươi trẻ nằm trong khách sạn đang kê cao gối ngủ nhưng trong phố các “gái già” của Đồ Sơn một thời vẫn đứng chờ vẫy khách.
Con phố Nguyễn Văn Linh nằm trong thành phố Hải Pḥng đoạn sáng, đoạn tối. Mấy cái nhà nghỉ 0 sao, quán cà phê gối đầu nhau nằm san sát. Trước khi đến đây, một đồng nghiệp nữ nói với tôi, phố này cùng phố Thiên Lôi, Nguyễn Bỉnh Khiêm đều là những ổ chứa thuộc hàng “phế phẩm” của “thiên đường ” Đồ Sơn thải loại ra.
Gió nóng hắt vào mặt, tôi t́m vào một quán cà phê đèn mờ lụp xụp. Hai cô gái to béo đẫy đà ngồi co chân lên ghế thấy khách bỗng nhiên đon đả: “Dựng xe vào đây cà phê anh ơi”. Tôi nhả giọng: “Cà phê, cà pháo cái ǵ. Có vui vẻ th́ làm một cái”. Hai cô gái nh́n nhau tủm tỉm cười. Chẳng úp mở, ả to béo, mỡ bụng lằn thành rănh v́ cái đai váy quá chật cất lời: “Anh muốn chơi tàu nhanh hay qua đêm?”. “Tàu nhanh bao nhiêu? Qua đêm bao nhiêu?”- tôi hỏi. Ả cười: “Giá chung mà anh, tàu nhanh th́ 150 ngh́n, qua đêm th́ 600 trăm, nhà nghỉ anh trả”.
Tôi chọn cuốc tàu nhanh. Ả cũng áng chừng xấp xỉ U40, hơn tôi đến hơn chục tuổi, dẫn khách đi sâu vào phía trong. Bên trong tối om, có cái giường chăn chiếu lộn xộn bốc mùi hôi hám. Chưa nói lời nào ả chống vào thành giường, tạo dáng mời gọi. Tôi choáng, đứng bần thần, suưt chạy ra ngoài. “Tiến hành đi anh, 15 phút thôi đấy”. “Sao không nằm xuống giường”, tôi nói. “Anh có bo đâu mà nằm”, ả nói ráo hoảnh thế. Tôi rút 50 ngh́n ch́a về phía ả.
Ả cầm tiền rồi lăn đùng ra cái giường hôi hám, tạo dáng chữ V, tôi nh́n mà ngán đến tận cổ.
Đèn sáng, Khuôn mặt đầy những cái mụn sần sùi. Hàng tá phấn son mà những ả “hết hạn sử dụng” như thế này thường mua theo cân, theo lạng ở ngoài chợ trời về bôi lên mặt. Thậm chí, trên những nốt mụn sần sùi rỉ ra thứ nước màu vàng tanh tưởi dù trát hàng tá phấn son dày cộp cũng không thể ngăn thứ nước ấy được. Mùi nước hoa rẻ tiền xộc lên nhưng nhức sống mũi. Tôi nhắm mắt cho qua cuộc vui rồi đứng dậy ra ngoài. Ả cũng vội vă đi theo ra, bảo: “Anh uống thêm ly cà phê, nhé”.
Đi dọc con phố này, gái đứng đường rồi ngồi vắt vẻo trong quán cà phê chờ khách chẳng thiếu. Giá rẻ trăm rưỡi một cuốc, mà có đêm khan khách th́ 50 ngh́n cũng chiều. Khách th́ đa dạng thể loại, người già, người trẻ, người khỏe, người yếu t́m đến để…giải khuây.
Tôi ṿng qua đường Nguyễn Bỉnh Khiêm rồi sang phố Thiên Lôi trời đă về khuya. Mấy đứa thanh niên choai choai, tóc tai lởm chởm vít ga chạy như ma đuổi. Dạo mấy lượt chúng cũng rủ nhau táp xe vào những quán cà phê đèn mờ loang loáng chẳng tỏ mặt người. Trong những quán cà phê đầy hấp dẫn ấy, hàng trăm cô gái từng một thời khuynh đảo “thiên đường sung sướng” Đồ Sơn dạt về kiếm sống qua ngày bằng thân thể tàn tạ, cũ nát.
Thay cho lời kết
Mới đây, một báo cáo của Hải Pḥng tuyên bố hùng hồn rằng không phát hiện thấy tệ nạn ở Đồ Sơn khiến nhiều người choáng váng. Nhưng với cá nhân tôi th́ luôn nghĩ rằng, lời tuyên bố hùng hồn ấy không có ǵ lạ. Đằng sau những đêm mua vui dài dằng dặc là cuộc sống sung túc, đủ đầy của tầng tầng, lớp lớp những tú ông, tú bà. 250 ngh́n đồng tàu nhanh ấy cũng phải chia năm, xẻ bảy ra th́ mới yên thân, chứ đâu phải làm 10 đồng hưởng cả 10 đồng.
“Không có tệ nạn th́ gọi ǵ là Đồ Sơn nữa. Người ta xuống Đồ Sơn c̣n ngại không dám tắm. Bởi tắm là ghẻ người. Nước bẩn lắm. Nói Đồ Sơn không có tệ nạn th́ khác ǵ bảo băi biển ở đây không có nước. Nhưng, người ta quản lư th́ họ phải nói thế. Chứ ăn chia với nhau rồi, há miệng mắc quai rồi dẹp làm sao được ”- Anh Tuấn lái taxi cho biết.
Đồ Sơn là một quận của thành phố Hải Pḥng, cách trung tâm thành phố khoảng 20 km về hướng đông nam. Đồ Sơn có một khu nghỉ mát gồm nhiều băi biển có phong cảnh đẹp ở miền Bắc. Thế nhưng, từ nhiều năm nay, Đồ Sơn “nổi tiếng” hơn cả nhờ vào hoạt động tệ nạn có tính chất công khai, biến nơi này thành “Trung tâm đèn đỏ sầm uất nhất Việt Nam”.
BT (BCL) Pháp luật Viet Nam
|
1
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|