da1uhate
member
ID 26018
07/04/2007
|
Tạp...!
Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
|
Page
1
2
3
4
5
6
7
8
9
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
da1uhate
member
REF: 329499
04/11/2008
|
Một tuần nữa lại trôi qua nhanh chóng. Tuần này ḿnh bận thật và có lẽ trong tháng này ḿnh sẽ luôn như vầy. Không biết có chịu đựng nổi không, sức khỏe ḿnh dạo này sa sút, nhiều khi đang ngồi làm việc thấy mắt hoa lên, mọi thứ tối sầm lại. Ḿnh sợ có ngày ḿnh sẽ xỉu 1 cái đùng tại công ty, lúc đó th́ quê xệ lắm.
Sáng ngủ dậy chợt nhớ đă lâu rồi chưa gọi điện thoại cho Ba Má. Cuộc sống cứ cuốn từ ngày này qua ngày kia với công việc và học hành khiến ḿnh quên bổn phận làm con. Thế đó, con người ta mong muốn nhiều thứ, nhứt là với người ưa cầu toàn như ḿnh, cái ǵ cũng muốn hết nhưng thời gian và sức khỏe th́ có hạn. Ḿnh chỉ mong Ba Má luôn khỏe mạnh, mọi thứ đều yên ổn như 25 năm qua, đừng có bất cứ ǵ xáo trộn hết. Ḿnh yếu đuối giống Má, nếu có ǵ đó xảy ra th́ ḿnh sẽ suy sụp tinh thần ngay.
Ở đời "hay không bằng hên", giờ th́ ḿnh mới nghiệm ra được câu đó. Hồi nhỏ hay nghe Má nói "có phần không cần ǵ lo". Có lẽ câu này cũng có phần nào là đúng. Điều duy nhất bây giờ ḿnh có thể làm là cố gắng mà thích cái hiện tại và sẽ phải luôn nhắc nhở bản thân như vậy để thấy thanh thản hơn. Đôi khi ḿnh tự ép ḿnh phải nghĩ rằng những ǵ hôm nay chính là thử thách của cuộc đời và khi bạn đi hướng này mà không đi hướng kia th́ biết đâu bạn đă tránh được một tai họa lớn không xảy ra với ḿnh.
Hôm nay, ngày mai và cả thứ Ba là ngày giỗ tổ Hùng Vương lẽ ra được nghỉ th́ cũng phải đi cày. Nếu không v́ sếp ḿnh có 1 dự án mới th́ có lẽ ḿnh sẽ không bao giờ làm overtime như vầy đâu. Ḿnh vẫn thích lăn xả vào những project mới như sếp ḿnh hay nói là "đi khai hoang". Cái thú của người "đi khai hoang" là được suy nghĩ, được sáng tạo. Ḿnh chỉ hứng thú với cái cần được "khai hoang" thôi, c̣n khi đă đi vào trật tự, vào ổn định rồi th́ ḿnh lại cảm thấy muốn buông lơi, chẳng c̣n ǵ là thú vị nữa. Và có lẽ con người ta cũng sẽ như vậy đó, "có mới nới cũ", quy luật của đời sống mà.
|
|
da1uhate
member
REF: 338475
04/29/2008
|
Lâu lắm rồi không viết trong cái chỗ này, mà h́nh như ḿnh cũng chẳng viết ở bất kỳ đâu trên net. Công việc chiếm hết thời gian và suy nghĩ của ḿnh. Hôm nay là ngày lễ, được nghỉ 2 ngày mà ḿnh lại chẳng về thăm Ba Má. Má gọi điện thoại có vẻ giận hờn nhưng ḿnh quá sức mệt mỏi rồi, ḿnh chỉ muốn có thời gian để nghỉ ngơi lấy lại sức cho 2 tháng làm việc liên tục tiếp theo. Công việc là vậy đó, có khi nó làm người ta quên hẳn mọi thứ xung quanh.
Mọi cái trên đời cũng chỉ là hư vô, dù bạn có nhiều tiền, dù bạn có sắc đẹp, dù bạn có địa vị th́ kết thúc đoạn đường đời bạn cũng sẽ chỉ là cát bụi. Tất cả đều giống nhau. Có lẽ nhiều người và ngay cả bản thân ḿnh chưa hiểu được điều đó. Những sân si vẫn đeo đuổi và chế ngự suy nghĩ ḿnh. Nhiều khi ḿnh ước được như trẻ thơ, vô tư hồn nhiên với cuộc đời, không e dè, không sợ hăi, không hoài nghi. Nếu mọi thứ đều là màu hồng th́ hay biết mấy.
Ḿnh vẫn c̣n thấy đau đầu v́ thiếu ngủ nhưng ḿnh không thể ngủ thêm được nữa. Hôm nay ḿnh lại phải đi sửa xe. Nó có vấn đề. Ḿnh chẳng rành máy móc nên cứ phải "ai nói ǵ th́ nghe nấy", đôi khi cũng bực ḿnh lắm nhưng bực th́ được ǵ nhỉ?
Hôm nay là ngày 30/04. Ḿnh đang cố để đừng nghĩ nó là ngày ǵ, chỉ đơn giản là ngày ḿnh được tự do ngủ thoải mái, không phải thức dậy sớm để đi làm. Thật ra th́ nếu không có cái ngày này hồi 33 năm về trước th́ bây giờ cũng không có ḿnh. Nếu không có này 30/04 th́ một cô tiểu thư con ông Trưởng Ty sẽ chẳng bao giờ chịu ưng một anh lính quèn và sanh cho anh ta một con nhỏ vùa lùn vừa xí. Lịch sử thay đổi vận mệnh con người. Có khi nó là vết thương chẳng bao giờ có thể lành miệng và có khi nó là cơ may để con người ta xích lại gần nhau hơn.
Nghe lại một bài nhạc để thấy chút ǵ đó xót xa...
Vĩnh Biệt Sài G̣n
Sáng tác: Nam Lộc
Ca sĩ: Thái Hiền
|
|
da1uhate
member
REF: 339017
05/01/2008
|
Hôm nay ḿnh ngủ cả ngày. Ngủ sướng ǵ đâu á, nằm đọc sách mỏi mắt th́ ngủ, thức dậy đọc tiếp, mỏi lại ngủ, quên cả ăn uống cho tới khi Bảo già kêu í ới trên net. Hắn than đói bụng hắn thèm cơm v́ cả nhà hắn đi du lịch hết. Hắn rủ ḿnh qua nấu cơm cho hắn ăn "Chời, chănh dừa á cha nội, tui c̣n chưa tự nấu cơm cho tui ăn nè, hơ hơ... mà hỏi thiệt nhe, muốn ăn ǵ?" "Ăn ǵ cũng được, dễ nuôi mờ" "Ăn đ̣n hông?" "Ê, giận à nha, hồi năy hỏi người ta ăn ǵ mà sao giờ lại nói ăn đ̣n?" "Hề hề, thôi ngồi đó đi, tui mang cơm gà qua cho, tui không có quởn để đi chợ nấu cơm". Không phải thằng Bảo già là đại gia có tiền tỉ mà ḿnh phải cất công đi phục dịch nó như vậy, chẳng qua là nhớ thuở hàn vi, hắn ưa chở ḿnh đi lung tung kiếm cái này cái nọ, hắn c̣n phụ ḿnh dọn nhà nữa, chỉ bấy nhiu thôi cũng đủ để ḿnh sẽ sẵn sàng làm cho hắn thoát cơn đói ngày hôm nay. Mà phải nói là hắn giàu thật, giàu so với cái tuổi của hắn. Hắn có xe hơi, có nhà lầu, hắn có tiền trong ngân hàng và vài miếng đất để đầu cơ, hắn có đầy đủ những tiện nghi mà một người b́nh thường nỗ lực cả đời vẫn không có được. Nhưng với ḿnh th́ hắn vẫn là thằng bạn học như thuở nào thôi, chẳng có ǵ đặc biệt để ḿnh phải lưu tâm nhiều.
Lúc này ḿnh thèm 1 ly nước mía kinh khủng. Chạy ḷng ṿng 4, 5 chỗ nước mía quen mà vẫn không thấy chỗ nào bán. Nghĩ lễ hết rồi. Chán ghê. Ḿnh nhớ thơ Nguyên Sa:
Mùa xuân buồn lắm em ơi
Anh vẫn đạp xe từ Sài G̣n lên trường đua Phú Thọ
Đạp xe qua nhà em
Nh́n vào ngưỡng cửa
Nhà số 20
Anh nhớ má em hồng ...
Anh nhớ nhà em có cửa sơn xanh
Có một hàng rào, có thầy, có mẹ...
Có ngựa chạy trong trường đua, người đi ngoài phố
Nên anh đạp xe đi
Rồi đạp xe về
Mà chẳng có đôi ta...
Mùa xuân buồn lắm em ơi
Mỗi lần đạp xe về anh vẫn nghe ḷng bỡ ngỡ
Chiếc xe c̣n nguyên màu sơn xanh
Nhưng tâm hồn đă ngả sang màu sắt rỉ
Bởi v́ từ Sài G̣n lên tận trường đua Phú Thọ
Hết cả tiền uống một li nước mía
Mà cũng không gặp em
Nên khát đắng linh hồn
Không phải anh ngại đường sá xa xôi
Anh cần ǵ đường dài
Anh cần ǵ nước mía
Anh cần ǵ hoa thơm và chim cười trong lá biếc
Cũng chẳng cần cỏ thêu xanh cánh đồng xa biền biệt
Nhưng làm sao không có bóng hai người đè lên cỏ úa
Để anh nghe em cười mà thấy cả mùa xuân...
Làm sao chỉ có một ḿnh anh vừa đạp xe, vừa ngâm thơ (mà đường vẫn dài)
Ngửa mặt lên cao, trời xanh biêng biếc
Làm sao em không ngó xuống linh hồn?...
Sao mùa xuân mà chẳng có mưa bay
chẳng có người đi bên cạnh cầm tay
Anh chẳng được hôn lên trán ái t́nh
Và nói năng những lời vô nghĩa...
(Mùa xuân buồn lắm em ơi)
Có bao nhiêu người mê thơ Nguyên Sa như ḿnh? Thời trước 1975 th́ nhiều chứ giờ chẳmg mấy ai.
Ḿnh đang thấy nhớ một người cứ lẽo đẽo theo ḿnh hỏi "Tại sao?" Đôi khi ḿnh thấy mắc cười và v́ muốn chọc ghẹo người ta nên ḿnh nói "Không tại sao" và thế là người ta cứ lẩm bẩm "không tại sao, không tại sao" làm ḿnh càng cười ác liệt hơn nữa. Cũng may là người ta không chê ḿnh vô duyên bất lịch sự.
Nhớ một người chưa hẳn là có cái ǵ đó đặc biệt, ḿnh vẫn đang sở hữu "trái tim sỏi đá" mà...
|
|
da1uhate
member
REF: 339834
05/04/2008
|
Khi bắt đầu trưởng thành, ḿnh rất ít khi đọc tiểu thuyết. Chẳng hiểu tại sao ḿnh cứ chúi đầu vô mấy quyển sách mà Má ḿnh vẫn thường nói là "khô khan". Cũng phải lâu thiệt lâu ḿnh mới mua 1 quyển tiểu thuyết để đọc. Đúng là càng lớn th́ con mắt nh́n của ḿnh cũng khác. Khi nhỏ đọc truyện ḿnh chỉ chú tâm vô cốt truyện, chẳng bao giờ để ư câu văn hay lời thoại. Vậy mà bây giờ ḿnh lại chú ư từng cái dấu chấm dấu phẩy, từng cách ngắt câu. Có phải là ḿnh khó tính quá chăng? Nhớ hồi Th đưa cho ḿnh quyển "Les-Ṿng tay không đàn ông" đọc mà thấy nản. Nhiều chỗ lủng củng không thể tả được, đă vậy c̣n nêu ra những con số thống kê vô duyên làm cho người đọc tưởng chừng như đang đọc bảng kê khai.
Mấy ngày nay ḿnh ngấu nghiến quyển "Tiểu thuyết đàn bà". Ḿnh chưa dám có nhận xét ǵ nhưng theo ḿnh th́ đây là quyển sách có giá trị. Một cái nh́n hoàn toàn mới về cuộc chiến tranh VN và cả cuộc sống đương đại. Nhưng kể ra th́ có lẽ người ta cũng không c̣n gắt gao khi kiểm duyệt những loại sách mang đề tài chiến tranh. Phải vậy mới được chứ, đâu phải khi có quyền rồi tất cả mọi việc làm của họ là đúng đâu.
Thứ Bảy ḿnh vẫn đi làm. Chủ Nhật ḿnh vẫn đi làm. Với ḿnh bây giờ th́ không c̣n khái niệm cuối tuần là ǵ nữa. Tiến độ công việc lúc này đă ổn định nên ḿnh cũng dễ thở hơn chút. Mệt th́ có mệt nhưng chưa bao giờ ḿnh thấy nản, h́nh như càng vất vả, càng gian nan th́ ḿnh càng hứng thú.
Tuần sau ḿnh sẽ off 2 ngày. Ḿnh phải về thăm nhà. Ḿnh nhớ Má, nhớ Ba, nhớ con Tô Tô, con Bé Em quá chừng hà.
|
|
da1uhate
member
REF: 340774
05/06/2008
|
Ḿnh vừa thấy thằng Vũ, bạn thửa nhỏ của ḿnh offline. Chắc nó đang vội đi làm. Xa cách nhau mười mấy năm trời hỏng gặp vậy mà khi thấy ḿnh trên webcam nó phán "vẫn như xưa, chẳng có ǵ khác". Đúng là cái thèng dô diên ớn. Hỏng lẽ ḿnh bây giờ giống như con nhỏ ốc tiêu năm xưa, ngồi mếu máo trên cái phao giữa con suối mênh mông sao. Nhớ tới chiện đó giờ c̣n thấy tức nè. Cái thèng mắc dịch. Hồi đó hắn học khác lớp với ḿnh nhưng thuộc diện "đẹp giai, con nhà giầu, học giỏi" nên hơi hơi bị con gái để ư. Dĩ nhiên là hồi đó ḿnh cũng có để ư hắn nhưng c̣n nhỏ híu, có biết cái chi mô. Nghe tụi bạn ghép đôi với đứa này đứa nọ th́ gân cổ lên căi rồi đ̣i méc thầy méc cô. Một ngày nắng nóng năm một ngàn chín trăm hồi đó, ḿnh và đám bạn gái rủ nhau đi tắm suối, cũng chẳng nhớ là có mấy đứa, chỉ nhớ là có con Ly đen. Khi ra đến suối th́ gặp tụi thằng Vũ, thằng Bảo đang tắm ở đó. V́ nguyên đám con gái chưa đứa nào biết bơi nên tụi thằng Vũ t́nh nguyện cho mượn phao để chơi. Thằng Vũ xung phong cho ḿnh mượn phao, nó c̣n ga lăng giữ cái phao để ḿnh trèo lên ngồi nữa. Ḿnh vừa ngồi lên được cái phao, chưa kịp hít hà v́ khoái chí th́ tự nhiên thấy ḿnh đang di chuyển ra xa bờ. Ngó qua th́ vẻ mặt nhăn nhở của thằng Vũ đang đắc thắng. Ḿnh la làng thiếu điều muốn tét cổ họng mà hắn vẫn cứ lôi phao đi. Vừa tức vừa sợ nên ḿnh bật khóc. Hà hà... vũ khí lợi hại nhứt của con gái là nước mắt và nước mắt thiệt (chớ hỏng phải cá sấu) đă phát huy tác dụng. Thằng Vũ lật đật kéo cái phao cộng ḿnh trở vô bờ. Sau này chẳng biết v́ sao sự việc ngày hôm đó đến tai cô chủ nhiệm. Vậy là nguyên đám đi tắm suối bị nêu tên răn đe trước lớp trong giờ sinh hoạt. Xấu hổ muốn chết đi được. Ḿnh thề là sẽ ghét thằng Vũ suốt đời nhưng ḿnh chẳng ghét hắn được bao nhiêu lâu th́ hắn theo gia đ́nh xuất cảnh...
Hôm nay ḿnh hơi rảnh nên ngồi nhớ chiện xưa lắc xưa lơ. Khi con người ta già đi, kư ức cứ như những chồng giấy nguệch ngoạc vô trật tự chồng chất lên nhau. Có những tờ giấy bị thời gian làm mục nát và cũng có những tờ tuy đă ố vàng nhưng vẫn c̣n nguyên màu mực mới. Đôi lúc ngồi lục lọi mớ giấy cũ đó ḿnh phải ph́ cười v́ những ǵ đă trải qua. Trưởng thành th́ tất phải già đi nhưng già đi chưa chắc đă trưởng thành. Mỗi một ngày trôi qua ḿnh già hơn nhưng chẳng hiểu sao cứ thấy c̣n như đứa trẻ. Ḿnh chưa ư thức được ḿnh phải làm người lớn như thế nào. Chỉ biết rằng một ngày thức dậy là đến chỗ làm, ngồi đó cho hết 8 tiếng, rồi vô lớp học ngồi tiếp 2 tiếng. Nếu rảnh th́ đi đâu đó ngồi tán dóc với bạn bè c̣n không th́ về nhà chui lên pḥng ngồi ôm cái comp hoặc quyển sách, và khi cơn buồn ngủ ập tới th́, a lê hấp, hết một ngày. Cuộc sống như vậy có phải là người lớn chưa ta? Ḿnh hỏng biết, chỉ biết là ngày mai lại sẽ nối tiếp ngày mai...
|
|
da1uhate
member
REF: 342531
05/10/2008
|
Hôm nay trên chuyến xe đ̣ trở về Sài G̣n, tự nhiên ḿnh nghe mùi cỏ ngọt xực lên thật nồng, cái mùi cỏ ngọt rất riêng mà ḿnh đă từng nghe quen thuộc ở một nơi. Không biết ḿnh có quá tưởng tượng hay không? Nh́n dăy đồi trùng điệp phía xa xa, nh́n những đám mây trắng lửng lơ giăng trên đỉnh núi mà ḿnh thấy bồi hồi. Lại cảm giác nhớ Dalat. Ḿnh phải vượt qua dăy đồi đó, rồi lại vượt qua thêm 2 dăy đồi cao hơn đó nữa th́ mới đặt chân lên Dalat được. 170 km từ nhà Ba Má không phải là đoạn đường ngắn, thậm chí nó c̣n rất dài và nguy hiểm. Năm nay ḿnh chưa về Dalat. Ở xứ sở sương mù đó, ḿnh vẫn ước mơ có 1 ngôi nhà nhỏ tỏa khói trong nắng sớm, 1 mảnh vườn xinh xắn với cánh hoa c̣n đọng những giọt sương trong vắt như pha lê. Có vẻ như ḿnh đang xa rời thực tế khi hiện tại ḿnh c̣n phải tất bật với những dự định, những kế hoạch ngắn hạn trong tương lai gần và cả những bổn phận trách nhiệm chưa hoàn thành. Ước mơ chính là mục đích sống, là cái cớ để người ta phấn đấu và nổ lực hết ḿnh. Và ḿnh phải bắt đầu từ đâu để ước mơ trở thành hiện thực?
|
|
da1uhate
member
REF: 343952
05/13/2008
|
Chiều nay trong chỗ làm có 1 chuyện làm ḿnh cười tủm tỉm quài. Phải nói là hông có chuyện chi khiến ḿnh cười được ở chỗ làm ngoài chuyện cái server của công ty bị nhiễm virus. Hehe... mắc cười nhứt là bọn phá hoại c̣n để 1 cái file chọc tức mấy thằng IT. Công nhận tụi phá hoại này láu cá thiệt. Dường như ḿnh đang cười trên sự đau khổ của đám IT th́ phải, haha (cừi típ). Ḿnh thấy tụi IT quét cái comp của chị Dung bằng Bkav ra gần 600 con virus. Ḿnh cũng bắt chước, về lấy ra quét comp nhưng chẳng có con nào. H́ h́, quê 1 cục.
Saigon mấy bữa nay mưa quài, chán ghê. Ḿnh hỏng thích trời mưa nhứt là lúc ḿnh phải đi lại bằng xe honda. Ghét lắm. Đi xe bus th́ hỏng sợ mưa gió ǵ hết trơn c̣n đi xe honda th́ phải sợ đủ thứ. Sợ xe hư, sợ đường ngập, sợ ... đường xa ướt mưa hỏng có ai đưa em d́a...
Bên Tàu bị động đất nghe đâu chết 9 ngàn người. Coi tin tức thấy ghê ghê. Bạn ḿnh đang đi công tác ở bên đó nhưng hên là hỏng có nằm trong vùng bị động đất. Thứ Năm này người ta về Saigon, ḿnh muốn đi đón người ta. Chắc là người ta sẽ vui lắm.
Hôm nay đi học english, ḿnh chôm được bài nhạc này của thầy Peter
|
|
da1uhate
member
REF: 344868
05/15/2008
|
Đi học về đọc mail anh trai thấy ảnh nói là hết giầy viết và mực. Wow, công nhận ông anh ḿnh giỏi thiệt, tập viết thư pháp có 1 tuần mà đă hết giấy và mực mà ḿnh mua hôm trước. Bây giờ th́ hỏng biết phải làm sao để gởi qua cho anh trai nữa, chẳng có quen đi về bên đó để gởi hết. H́, h́nh như má chị Tuyền đang làm giấy tờ để đi du lịch qua Mẽo 6 tháng. Hỏng biết ḿnh xin gởi chút đồ kèm theo hành lư của Bác có được hông. Nhà chị Tuyền đông bà con bên đó, có lẽ là Má chị cũng phải xách đồ qua cho bà con nhiều, vậy th́ ḿnh sẽ phiền người ta lắm, nhưng chắc là cũng phải thử hỏi coi sao.
Ḿnh muốn đổi lớp tiếng Anh. Đi học 2 ngoại ngữ chung 1 ngày làm ḿnh rối quá. Vừa học tiếng Đức xong chạy vô lớp tiếng Anh ngồi th́ thoạt đầu là ḿnh chẳng nghe thầy nói ra chữ ǵ hết, cái lỗ tai ḿnh cứ bị tiếng Đức bủa vây, phải mất mấy phút sau ḿnh mới bắt nhịp lại được. Nghĩ cũng khổ thiệt, ai biểu ḿnh ôm đồm chi rồi tự rước họa nè chời. Giờ phải làm bài thi vượt lớp để đổi lớp nữa, đúng là cực cái thân tui.
Trời mưa xối xả. Mưa như vầy th́ ḿnh chẳng ra phi trường để đón ai đó đâu. Về tới th́ tự lo thân đi (nói nghe lạnh lùng thấy ớn, haha). Ḿnh không thích ra đường lúc trời mưa (mà h́nh như chẳng có ai thích điều đó).
Mấy ngày nay ḿnh chưa gọi điện thoại cho Má. Điện thoại đi động của ḿnh hết tiền, điện thoại bàn bị cắt. Ḿnh chẳng có thời gian để đi đóng tiền cho mấy cái bill. Thằng nhóc kia th́ lại về quê nên không có ai đi đóng dùm. Đúng là chán ghê mà, hông chừng vài bữa nữa internet cũng bị cắt luôn cho mà coi. Lúc đó th́ huhuhu...
|
|
da1uhate
member
REF: 345073
05/15/2008
|
Hôm nay ḿnh ung dung tự tại thiệt. Tự cho phép ḿnh quởn luôn, haha. Gần 7g sáng mà vẫn c̣n ngồi trong pḥng. B́nh thường th́ giờ này là đang bon bon trên đường.
Ḿnh muốn học thêm về access. Sếp th́ nói là khỏi v́ những ǵ ứng dụng cho công việc th́ ḿnh đă biết hết trơn rồi nhưng ḿnh vẫn muốn học. Học để hiểu rơ về nó hơn nữa. Học để "học học nữa, hộc máu" haha...
Dạo này ḿnh mê ngủ thiệt. Người ta về tới Saigon liền call cho ḿnh. Ḿnh đang ngủ nên trả lời ấm ớ. Giờ chẳng nhớ là có nói ǵ bậy bạ hông nữa, tỷ dụ như là "em yêu anh", hà hà... Ḿnh mà nói câu đó th́ thôi trời sập, mà thử nói cũng có sao đâu hè? Chẳng chết thằng Tây nào.
Thôi đi mần đây, c̣n 1 tiếng đồng hồ để chuẩn bị và phóng xe. Hơ hơ, dạo này nhiều người nói ḿnh lái xe nhanh. Hỏng biết sao nữa, ḿnh thấy cũng b́nh thường mờ, xe cho bao nhiêu th́ chạy bấy nhiêu, xe ḿnh 50cc th́ ḿnh chạy 50, hí hí... nhiều khi đang chạy nhớ tới lời thiên hạ th́ ḿnh giảm kim cây số xuống c̣n 30. Tự nhiên bây giờ ḿnh nghĩ tới chuyện đổi xe, nếu mà đổi xe th́ phải thi bằng lái, huhu... nghe tới thi là nổi da gà rồi hà. Ớn lắm!
|
|
da1uhate
member
REF: 346307
05/18/2008
|
Trời mưa rả rích. Cả bầu trời Sài G̣n bao phủ một màu xám ngoét. Đứng trong công ty nh́n ra chỉ thấy một khung cảnh buồn ảm đạm. Chủ nhật vẫn đi làm. Đă bao lâu rồi ḿnh không c̣n được ngủ nướng sáng chủ nhật? Ḿnh cũng chẳng thể nào nhớ nỗi là đă bao lâu nữa. Ḿnh dầm mưa về, ḿnh ghét mặc áo mưa khi lái xe. Ghét v́ 1 lư do rất khôi hài là "làm biếng xếp lại sau khi đă mặc xong". Nhà ḿnh vẫn trống trơn. Chỉ có 1 ḿnh ḿnh ra vô sáng tối. Thằng nhóc không biết khi nào về lại Sài G̣n. Ḿnh cũng chẳng muốn hỏi. Ḿnh thấy nhức đầu. Có cái ǵ đó làm ḿnh không vui. Mà nghĩ lại th́ chẳng có ǵ ngoài bản thân ḿnh hết. Ai biểu ḿnh nghĩ ngợi nhiều làm chi rồi khi hổng như ư th́ lại thấy buồn. Ờ, mà buồn th́ cũng tự buồn một ḿnh thôi chứ có ai buồn ké buồn phụ miếng nào đâu.
Tối qua, Bé Nhỏ ngạc nhiên khi mới 9g mà ḿnh tắt computer và đi ngủ. Ḿnh giải thích với nó là ḿnh "mệt" nhưng sự thực th́ ḿnh chán. Chẳng có ǵ vui. Về nhà chỉ muốn đọc sách một chút rồi ngủ. Có lẽ bây giờ ḿnh sẽ đi ngủ, ngủ như gà lên chuồng. Bây giờ là 18 giờ lẻ 5 phút...
|
|
da1uhate
member
REF: 346864
05/19/2008
|
My heart was sick. Cả ngày mệt mỏi chẳng muốn làm ǵ. Cứ có cảm giác cái đầu đang bị nóng. Khi thần trí hông khỏe th́ thể xác cũng khó mà yên ổn được. Hôm nay có hẹn đi lấy dĩa Asia mới. Hỏng có đĩa in lậu như thường lệ mà chỉ có đĩa download từ internet. Chắc tại lệnh cấm ban ra trước nên mấy người làm đĩa lậu cũng hỏng dám làm cuốn Asia này. Ḿnh đă coi được 1 mớ do bé Cường mập download. Mỗi lần share nhạc qua comp của ḿnh là Cường chép miệng "phản động quá nhưng mà hay, h́ h́..." Lần nào nó cũng nói vậy và lần nào ḿnh cũng trề môi "dô diênnnnn hà".
Đi nghe nhạc 1 ḿnh. Khi có ǵ đó hỏng ổn th́ ḿnh thường chọn cách này. Một ḿnh ngồi bên ly nước, ánh nến và tiếng piano ḥa violon réo rắt. Thiên hạ ồn ào xung quanh, mặc kệ. Mọi người tới đây v́ nhiều mục đích khác nhau th́ mấy ai quan tâm đến ai kia chứ. Nghe được một bài nhạc thật quen thuộc, bài nhạc mà ai đó từng nói rằng đă nghe trong lúc hành quân và rất nhớ đến ḿnh. H́nh ảnh người ta vẫn c̣n đây mặc dù ḿnh đă cố t́nh tẩy trắng hết mọi thứ. Trong show Asia có đoạn những bức thư viết từ chiến trường và những bức thư đó làm ḿnh nhói tim quá. Lại nhớ về 1 thời đă qua. Tất cả chỉ c̣n là sự hối hận muộn màng...
|
|
da1uhate
member
REF: 348127
05/22/2008
|
T́nh cờ đi ăn trưa ngó vô tấm kiếng của nhà hàng, thấy cái mặt của nhỏ trong đó dài sọc hà. Hết hồn! Mới có hơn 1 tháng vất vả mà teo tóp như vậy đó. Buồn ghê luôn. Phải bớt công việc lại thôi. Mà cũng tại ḿnh hết trơn, cái ǵ cũng ôm vô người. Từ giờ ḿnh sẽ thay đổi, chia việc ra cho nhỏ Thảo phụ, ḿnh chỉ coi bao quát thôi. Thứ Bảy này công ty lại tuyển người mới. Nhóm ḿnh cũng có quá chừng người mới. Ai cũng gọi ḿnh bằng chị v́ họ tưởng ḿnh lớn tuổi hơn họ. Đâu phải khi làm việc lâu năm hay là ở vai tṛ hướng dẫn th́ sẽ lớn hơn đâu. Có mấy đứa con trai bằng tuổi ḿnh, cũng có anh lớn hơn ḿnh vậy mà cứ đè ra kêu chị sái cổ. Một cũng chị mà hai cũng chị, nghĩ mắc cười.
Thằng Bảo già bây giờ nó đâm ra sợ chết. Nó thấy ai đó trong chỗ nó làm bị ung thư gan rồi chết nên nó sợ. Nghe nó kể người ta chết trẻ quá, mới có 27 tuổi. Chết th́ ai mà hỏng sợ nhưng đối với những kẻ có tiền c̣n đáng sợ hơn. Sợ hỏng hưởng thụ được hết của cải, haha. Nó khoe sắp đi công tác ǵ đó ra Miền Bắc, Miền Trung 3 tháng. Vậy là 3 tháng hỏng gặp Bảo già. Hơi hơi trống vắng. Thiếu 1 người đi uống cafe chung, hơ hơ.
Hôm nay ḿnh mới trả lời email cho anh Ù. Coi ngày nhận email mới bật ngửa. Hơn 1 tháng trước. Ḿnh tệ ghê, riết rồi chẳng c̣n biết bạn bè là ǵ nữa. Ngày mai là sinh nhựt anh trai. Ḿnh muốn làm bài thơ chúc mừng để ảnh vui mà hỏng biết chữ nghĩa chạy đâu hết trọi rồi, ẹ hết sức à.
|
|
da1uhate
member
REF: 349535
05/26/2008
|
Mấy hôm nay ḿnh trở thói ù ĺ. Vô chỗ làm th́ vờ vịt với công việc. Mấy đứa kia làm cái ǵ cũng mặc kệ, chẳng thèm quan tâm. Ḿnh đang sai rồi? Ờ th́ sai, nhưng không thích nữa rồi th́ biết làm sao? Tánh ḿnh vẫn vậy, không sửa được. Cứng đầu, cứng cổ. Ḿnh cứng vậy mà sao với 1 người ḿnh lại mềm? Nghĩ cũng lạ, người ta không thèm ḿnh mà ḿnh cứ đi theo năn nỉ ỉ ôi. H́! "Miễn cưỡng th́ đâu có hạnh phúc". Biết vậy nên thôi, làm phiền người ta hoài cũng kỳ, dù ǵ th́ ḿnh cũng chỉ là 1 trong 1 đống đứa để người ta đùa giỡn cho dui mà.
Dạo này ḿnh đang bận nghĩ chuyện nhà cửa. Có người biểu ḿnh chọn nhà dùm người ta. Ḿnh th́ thích chung cư cao ráo sạch sẽ, người ta th́ thích có vườn tược để trồng kiểng nuôi chim. Vậy là tranh luận, khô nước miếng.
Hôm kia đi nhà sách mua dùm Bảo già cuốn Cánh Đồng Bất Tận. Ḿnh cũng chưa coi qua mặc dù tựa đề này hơi bị nổi tiếng. Bảo già coi vậy chớ cũng ưa "sến". Có lần nghe hắn đọc bài thơ hắn tự làm "Ṿng xe đạp và cái đinh ốc" ǵ đó. Xướng lên nghe cũng ngồ ngộ. Ngộ ở ư tưởng, chắc lúc làm là đang bị thất t́nh, tên này cũng đa t́nh lắm nà.
Giờ ḿnh mới phát hiện ra là đàn ông Việt Nam sống ở Mỹ nói nhiều kinh dị. Hồi xưa thấy Chuột là ớn rồi giờ gặp thêm 1 người nữa. Nói suốt 5 tiếng đồng hồ không ngơi nghỉ. Cũng hên là người ta c̣n biết đi ngủ. Úi chời, h́nh như càng hiểu biết th́ mọi người càng nói nhiều. Thà hỏng biết hỏng nói. Giống như ḿnh nè, cả ngày lầm ĺ có nói tiếng nào đâu. Hy vọng anh trai ḿnh hỏng có vậy, nếu mà thiệt cũng nói nhiều th́ khi ảnh về đây chắc ḿnh bỏ chạy trước. Sợ ai mà nói nhiều lắm, nhức đầu. Biết nhức đầu mà hông dám hỏng nghe, vậy mới tài chớ.
|
|
da1uhate
member
REF: 355394
06/06/2008
|
Ḿnh đang nghe bài Il Faut Toujours Un Perdant. Chẳng biết sao cứ nghe quài từ lúc mới ngủ dậy tới giờ. Bây giờ là 9:09AM sáng thứ Bảy. Thiệt hiếm hoi để có 1 ngày thảnh thơi như vầy. Sao ḿnh thấy có cái ǵ đó man mác trong ḷng quá. Giờ này chắc có lẽ người ta về tới nơi rồi. Tối qua gặp thấy người ta bị sốt, người ta mệt mỏi mà ḿnh thấy thương. Ḿnh thương người ta thiệt rồi sao? Ḿnh hỏng biết nhưng khi người ta đi rồi ḿnh thấy trống vắng lắm. Sẽ hỏng c̣n ai mới sáng sớm thức dậy đă hỏi "Em ơi, ăn sáng chưa?". Người ta về th́ ḿnh buồn nhưng điều đó lại tốt hơn cho người ta. Người ta có thể đi khám bác sĩ và nghỉ ngơi tốt hơn ở VN. Ḿnh nhớ ánh mắt người ta cười, có ǵ đó rất lạ khiến ḿnh không thể quên.
Có lẽ ḿnh phải đi ra ngoài đường thôi, chạy long nhong sẽ thấy đỡ hơn, ḿnh cũng đang cần mấy quyển sách, có lẽ sẽ đi nhà sách chút.
|
|
da1uhate
member
REF: 356728
06/09/2008
|
Nhiều khi ḿnh muốn viết thật nhiều, muốn trải hết cái suy nghĩ miên man trong đầu ra nhưng rồi suy nghĩ lại "liệu có nên không?". Không nên, chắc chắn là không nên. Cảm xúc chỉ thoáng trong lúc đó rồi qua mau cũng như ngọn gió vậy. Nó có thể ào tới, làm cho đám lá cây xào xạc trong chốc lát và sau đó tất cả lại im ĺm.
Có lẽ ḿnh nên đọc cho xong quyển chicken soup. Biết đâu chừng nó giúp ḿnh thấy thanh thản hơn. Trốn chạy là hèn nhát...
|
|
da1uhate
member
REF: 369268
07/06/2008
|
Gần 1 tháng rồi chẳng viết chữ nào, ḿnh lười hay là không có thời gian để viết? Có lẽ cả hai. Ḿnh mới làm xong một nửa công việc "vĩ đại" ngày chủ nhật: dọn dẹp và lau nhà. Cả tuần bận bịu chỉ có mỗi chủ nhật là rảnh mà có khi ḿnh cũng bận luôn (bận đi chơi). Sáng giờ chưa ăn ǵ nhưng ḿnh vẫn chưa thấy đói. Có lẽ cái cơ thể ḿnh vẫn c̣n dư thừa năng lượng. Có người cảnh báo sức khỏe ḿnh sẽ yếu nếu như ḿnh cứ lười biếng ăn. Ḿnh biết điều đó chớ, biết rơ nữa là đằng khác nhưng tánh của những người trẻ vẫn thường như ḿnh đó: coi thường mọi thứ -> chảnh (haha...). Nhớ tuần trước bệnh, lúc nóng lúc lạnh rồi chuyển sang nhức đầu. Lần đầu tiên trong đời ḿnh biết cái cảm giác khó chịu của nhức đầu. Ḿnh không thể làm việc, không thể ngồi máy tính, đến ngủ cũng c̣n khó. Giờ th́ khỏi rồi nhưng chẳng biết tương lai có lặp lại hay không. Ḿnh sợ bác sĩ lắm, sợ đi khám bệnh này rồi ḷi tùm lum bệnh ra.
Lúc này ḿnh chuyển qua thói quen ưa đọc truyện. Mua hết mấy quyển của nhà văn Hồ Biểu Chánh mà không rơ là khi nào sẽ đọc tới. Kệ sách của ḿnh lại hết chỗ. Đang đọc quyển "Ví dụ ta yêu nhau",thấy giọng văn trong đó cũng ngồ ngộ vui vui. Cái kiểu tửng tửng th́ ḿnh hay khoái, h́nh như trước 1975 người ta hay có kiểu viết như vậy. Pcongtu bạn ḿnh cũng vậy đó, ḿnh thích him v́ đọc cái ǵ của him viết cũng làm ḿnh cười nắc nẻ.
Ḿnh chưa làm bài tập tiếng Đức. Thứ Ba có bài kiểm tra. Đang phân vân không biết có nên học tiếp lên nữa hay hông. Học th́ tốn thời gian và công sức nhưng rồi chưa biết sẽ hữu dụng vào chỗ nào. Công việc ḿnh đang làm bây giờ không cần tiếng Đức mà ḿnh cũng có thừa kinh nghiệm rồi. Hồi c̣n nhỏ ḿnh thường nghe người ta nói mơ ước lớn lên sẽ làm giám đốc. H́! Có lẽ giám đốc th́ oai quá, coi trong phim th́ thấy chỉ cần đưa tay chỉ trỏ th́ cấp dưới dạ răm rắp. Nhưng đó là chuyện phim ảnh, giờ đi làm rồi mới biết. Chức càng cao th́ càng chết sớm. Áp lực từ mọi phía và ḿnh bắt đầu thấy sợ. Ḿnh chưa là cái ǵ hết nhưng ngó thiên hạ th́ ḿnh đă ngán, ngán cảnh bon chen, giành giật. Nếu ḿnh là 1 đứa con trai th́ sao? Nếu ḿnh lớn lên ở một xă hội khác th́ sao? Chẳng ai lựa chọn được số phận. Những ǵ nhận được ở cuôc đời này cũng chỉ là cái quả của tiền kiếp, Đức Phật đă dạy như vậy đó và với ḿnh sẽ là sự cam chịu...
|
|
da1uhate
member
REF: 373034
07/17/2008
|
Mới đó mà đă hơn nửa năm trôi qua, bữa nay là rằm tháng 6 rồi chớ ít ỏi ǵ nữa. Hổng hiểu sao càng ngày ḿnh càng thấy thời gian trôi qua lẹ lạ lùng. Hết học tiếng Đức th́ ḿnh nhẹ ḷng được một chút, chẳng cần phải lo nghĩ về bài vở nhiều nữa. Ḿnh muốn làm thơ trở lại nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dạo này ḿnh ưa nghe nhạc, tự dưng cái "đ̣i hỏi" xưa kia về người trong mộng lại sống dậy. Ḿnh cần 1 người hiểu được những sở thích của ḿnh và cũng thích y chang như ḿnh. Khó thiệt là khó để t́m được một nửa như vậy, ờ mà cũng đă có chớ hỏng phải hông, một người khác thế hệ với ḿnh và chẳng thể nào là một nửa của nhau. Ḿnh đang sống sao đây? Dường như đứng ngoài lề xă hội. Người ta bàn về một bộ phim nào đó trên Tivi c̣n ḿnh th́ chẳng biết chút ǵ. Người ta bàn về giá cả c̣n ḿnh th́ chẳng để tâm. Muốn đi đâu đó sống đời sống yên tĩnh, xa lánh cái ồn ào, bận rộn ở chỗ này. Ḿnh đang chán đời? Có lẽ vậy đó.
|
|
da1uhate
member
REF: 376458
07/27/2008
|
Ḿnh đang thấm dần cái buồn và cô đơn khi sống một ḿnh trong căn nhà này. Cái cảm giác "ở nhà một ḿnh" nó làm ḿnh sờ sợ sao đó. Ngoài đường th́ người ta nhộn nhịp, xe chạy qua chạy lại, người nói nói cười cười. Biết làm cái ǵ cho qua thời gian? Đọc sách? Nghe radio? Coi phim? Ḿnh ngán hết thảy.
Trời Saigon cứ mưa hoài. Mưa th́ ḿnh không thích ra ngoài. Ướt át làm ḿnh khó chịu, nước ngập làm ḿnh thấy sợ. Đường xá ở Saigon th́ hay ngập nước lắm. Hễ chút là lụt lội, dơ bẩn, phiền phức.
Bé Nhỏ sắp nghỉ làm chỗ mấy thằng củ Sâm. Nó nói quải củ Sâm mà ḿnh cũng thấy củ Sâm quải thiệt. Không biết hay ho tới đâu nhưng dường như coi nhân viên cấp dưới không ra ǵ. Chung qui cũng tại con người ta không chọn được nơi để sanh ra mà thôi.
Cái quán cafe gần nhà mở cửa lại sau hơn nửa năm tạm nghỉ. Ngày nào ḿnh cũng chạy xe ngang nó. Thấy nhớ một người mà cái quán nhỏ này đă là kỷ niệm hai đứa. T́nh cảm con người nghĩ cũng ngộ. Vui nhanh, rồi buồn và lăng quên cũng nhanh. Có lẽ ḿnh là con người đa t́nh khi cứ thỉnh thoảng nhớ "những mối t́nh vụn vặt" hoài, ḿnh đang có một mối t́nh "lớn" mà.
Thời buổi kinh tế khó khăn. Ở đâu cũng vậy nhưng ở VN th́ có vẻ "kinh khủng" hơn khi giá xăng th́ ngang ngửa người ta nhưng thu nhập b́nh quân đầu người lại ở "dưới đáy" nhân loại. Ở nhà th́ thôi chớ ra đường th́ buồn. Buồn v́ đủ thứ chuyện linh tinh. Trong xóm ḿnh có 1 ông lăo đi bán vé số bằng xe đạp. Ông lái xe từ cái yên phía sau chứ không như người ta là yên trước. Ḿnh gặp ông không biết bao nhiêu lần, mỗi lần gặp dường như ḿnh né tránh khi phải nh́n ông. Ḿnh không có đủ can đảm để nh́n thẳng ông v́ ḿnh thấy xót xa. Ông già lắm, gương mặt không có vẻ tinh anh như những ông lăo khác mà ḿnh gặp. Sáng nào ông cũng đạp xe đi mua đồ ăn sáng về cho vợ con và cháu ngoại. Nghe người ta kể ông phải nuôi nguyên gia đ́nh gồm vợ, đứa con gái bị khùng và cháu ngoại. Có lần ngồi trong quán Phở thấy ông chạy qua, ḿnh nói thấy tội nghiệp ông th́ người đối diện ḿnh phán "Chừng nào em làm tỷ phú rồi hẵng tội nghiệp người khác". Câu nói của người ta làm ḿnh đau. Phải làm ǵ để những cảnh khổ này không tồn tại trước mắt ḿnh nữa? Ḿnh đâu có là tỷ phú nhưng chẳng lẽ chỉ có tỷ phú mới có thể giúp người? Có biết bao ông lăo bà lăo vẫn phải lao động cực nhọc mỗi ngày? Dường như chẳng ai ở không để thống kê con số đó và có lẽ nếu thống kê được th́ người ta sẽ phải giật ḿnh v́ con số ngoài sức tưởng tượng của họ. Buồn!
|
|
da1uhate
member
REF: 378981
08/03/2008
|
Hôm nay ḿnh thấy rất xúc động v́ một bài viết của người quen. Nó đăng trên tờ tạp chí mà chị làm Thư kư Ṭa soạn và đă được người em trai copy lại vào blog của anh ta. Những tháng ngày cơ cực nơi vùng đất ḿnh sinh ra và lớn lên đă được chị miêu tả thật sống động. Nó làm ḿnh hồi tưởng lại những h́nh ảnh diễn ra trong khoảng thời gian đó mặc dù khi ấy ḿnh vẫn là con nhỏ hay mếu máo và thường núp sau chân Má mỗi khi có ai tới gần. Cái nh́n về quá khứ của chị sao trong sáng và hiền ḥa. Ḿnh ước được như chị...
|
|
da1uhate
member
REF: 380480
08/07/2008
|
Mới đi chơi d́a. Ăn uống và shopping. Cái thú của lũ con gái như vậy đó. Xúm dô là ăn hàng, là mua sắm này nọ. Hôm nay cả bọn rủ nhau đi lựa quà sinh nhật cho chị Tuyền. Lúc này PT ra nhiều style vừa mắt ḿnh ghê nhưng ḿnh lại chẳng mua cái nào. Xăng dầu lên giá làm ḿnh quải, không muốn mua sắm phung phí như trước nữa.
Có một chuyện khiến ḿnh hơi phân vân. Người ta ngỏ ư chuyển ḿnh qua bộ phận khác làm việc. Có 2 vị trí để lựa chọn. Một là làm chung với tụi software, hai là làm chung với tụi sale. Sale th́ thường phải đi ra ngoài với sếp và viết báo cáo mô tả công việc cho khách hàng. C̣n bên software th́ ngồi tại văn pḥng và ṃ mẫm với cơ sở dữ liệu. Ư ḿnh th́ không muốn chuyển đi đâu hết. Công việc hiện tại của ḿnh làm ḿnh hài ḷng. Chẳng cực nhọc, chẳng suy nghĩ nhiều, trong giờ làm việc có thể tự do muốn làm chuyện riêng ǵ tùy thích, muốn về sớm cũng không ảnh hưởng ai. Có lẽ ḿnh là đứa "sáng sủa" hơn những đứa khác nên người ta dễ dăi trong việc quản lư ḿnh. Nói ǵ th́ nói, số ḿnh tương đối may mắn, chẳng phải lao đao lận đận như thiên hạ, cứ 1 chỗ làm tà tà quài quài. Nhưng để coi lương lậu ra sao, nếu hơn nhiều th́ làm, c̣n xê xích vài xị th́ khỏi, chả bơ công. Dù sao ngân lượng cũng là động lực chính để làm việc mờ.
|
|
da1uhate
member
REF: 383163
08/16/2008
|
Thật hiếm hoi để tôi có được một buổi trưa như hôm nay. Một buổi trưa trời không nắng chói chang để khiến những bức tường ở xung quanh pḥng tôi phải phát ra thứ nhiệt hầm hập đến ghê người. Và tôi muốn ngủ, người Việt vẫn thường có thói quen ngủ trưa. Tôi cũng chẳng biết v́ sao cứ hễ ăn trưa xong nếu không có chuyện ǵ phải làm ngay th́ mọi người thường ngủ. C̣n tôi ngủ v́ cơ thể tôi thường xuyên bị thiếu ngủ. Tính tôi thường rất điệu đàng cho giấc ngủ trưa của ḿnh. Tôi sợ những tiếng trẻ con nô đùa, tiếng rao hàng nơi con đường phía trước nhà tôi, tiếng phi cơ ù ù chuẩn bị hạ cánh xuống phi trường ở đằng sau dăy phố đối diện làm gián đoạn giấc ngủ. V́ thế tôi thường tự bảo vệ giấc ngủ thiêng liêng của ḿnh bằng những bài nhạc không lời. Nhưng dự định ngủ trưa của tôi đă không thành hiện thực khi tôi vô t́nh nhớ lại một bài Saxophone mà tôi đă nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần hồi tôi c̣n sử dụng cái máy vi tính cũ. Tôi đi kiếm bài nhạc đó trên internet. Tên nó là Forever in Love. Và khi bài nhạc bắt đầu trỗi lên cũng là lúc tôi lặng đi trong cái không gian nhỏ hẹp nơi pḥng ḿnh.
Tôi là người hay nghe nhạc, tuy tôi không hiểu nhạc lư nhưng cảm giác về âm thanh luôn có trong tôi. Những âm thanh cao vút rồi trầm xuống làm tôi mê mẩn. Tôi gục đầu trên bàn máy vi tính. Mọi thứ suy nghĩ trong tôi như dừng lại. Tôi tưởng ra trước mặt ḿnh một miền thảo nguyên xanh ngát, xa xa là những dăy núi trùng điệp mờ ảo trong ráng chiều. Tôi đứng giữa thảo nguyên, và gió thổi mơn man vào tóc tôi vào da thịt tôi. Tiếng Saxophone ḥa trong tiếng gió vi vu bên tai tôi. Tôi khoan khoái tận hưởng cảm giác ḿnh ḥa nhập vào thiên nhiên và âm nhạc. Trong những suy tưởng đầy tính phiêu lưu của ḿnh, tôi vẫn thường như vậy. Tôi thích chỉ ḿnh tôi và thiên nhiên.
Rồi những h́nh ảnh đó chợt vụt tắt khi bài nhạc chấm dứt. Tôi hụt hẫng khi ḿnh bị lôi trở về thực tại với cuộc sống và con người thật của ḿnh. Một căn pḥng lạnh lẽo, một cuộc sống khô khan và một mẫu người thực dụng. Và rồi tôi suy nghĩ miên man.
Người ta thường nói trong cuộc sống luôn tồn tại song song cái xấu và cái đẹp. Tôi th́ nghĩ luôn có một bản tánh thiện và bản tánh ác tồn tại trong con người tôi. Hơn một phần ba của đời người trôi qua, tôi vẫn loay hoay với cái bản ngă của ḿnh. Tôi chưa bao giờ có câu trả lời cho hằng tá câu hỏi vọng lên từ sâu thẳm trong tâm hồn ḿnh: "Làm thế nào để sống đẹp?" "Làm thế nào để sống thanh thản?" "Làm thế nào để mỗi một ngày bắt đầu ta đều cảm thấy yêu đời?"... Và thế là tôi đi vào nhà sách, tôi mua đủ thứ sách ḥng để trả lời cho những câu hỏi của ḿnh. Sau khi nghiền ngẫm hết mớ sách đó th́ có lẽ tôi khôn hơn được một chút. Nhưng rồi mấy tuần sau tôi lại vẫn như cũ. Thật khó để áp dụng mớ lư thuyết từ những quyển sách kia vào cuộc sống. Đôi lúc tôi tưởng ḿnh là cánh chim bơ vơ trên bầu trời đang dần ngả màu tối. Cánh chim đó chẳng biết nên bay hướng nào. Và khi nh́n thấy bầy đàn, nó mừng rỡ xoải cánh bay thật nhanh về phía đó như t́m chút hơi ấm đồng loại. Nhưng rồi sự xua đuổi, chà đạp, bỏ rơi của bầy đàn làm nó ghê sợ. Có cái ǵ đó vỡ ̣a trong từng thớ thịt đang nhức buốt của nó mà nó không tài nào nhận ra được là cái ǵ.
Khi c̣n nhỏ, tôi đă chứng kiến cảnh một bầy gà v́ tranh ăn mà mổ vào cánh nhau, lôi những mớ thịt từ vùng da bị rụng lông của nhau ra cho đến khi có sự can thiệp của người chủ mới thôi. Và giờ đây, khi lớn lên, va vấp nhiều th́ tôi thấy loài người cũng như bầy gà. Thậm chí có phần hơn v́ bên trong mỗi con người đều có sự tính toán và âm mưu. Tranh đua, giành giật v́ những lợi danh thấp hèn. Tôi không tự cho rằng ḿnh khác người ta v́ tôi cũng chỉ là một con người b́nh thường với đủ hỷ nộ ái ố lẫn sân si. Tôi đâu có ǵ tốt đẹp hơn thiên hạ để mà kể nhưng ít nhất là sau những "cú ngă cuộc đời" th́ tôi nhận ra hiện thực của cái không gian ḿnh đang tồn tại. V́ thế, tôi chỉ c̣n biết rúc ḿnh trong cái vỏ bọc tự tạo để phản kháng lại mọi thứ xung quanh. Mặc kệ ai lên án ḿnh, kết tội ḿnh, tôi vẫn giữ quan điểm sống riêng. Với tôi, chỉ có t́nh cảm chân thành và lời nói chân thật mới làm tôi giăn nở được con tim bị bao bọc bởi lư trí. Dĩ nhiên là tôi chưa đủ khôn để phân biệt thật giả trong cái xă hội vàng thau lẫn lộn này nhưng tôi tin vào trực giác và những kinh nghiệm sống mà ḿnh tích lũy được. Tôi tin chúng sẽ không bao giờ phản bội tôi như những lần tôi nhận được sự phản bội từ đồng loại. Và biết đâu, một ngày nào đó, trong giấc mơ về miền thảo nguyên của tôi sẽ xuất hiện thêm bóng người. Những người bạn, người thân mà tôi thật sự tin tưởng để tôi có thể tự nhủ rằng "Cuộc sống là bức tranh đẹp được vẽ nên từ màu hồng tươi sáng".
|
|
da1uhate
member
REF: 391029
09/17/2008
|
Hôm nay tôi thức dậy thật sớm. Có lẽ tôi là tuưp người hay âu lo nên khi trong đầu đang có những suy nghĩ nhảy nhót th́ đương nhiên giấc ngủ đầy đủ là điều hiếm hoi. Ngày thứ hai làm việc trong bộ phận mới. Có nhiều điều mới mẻ làm tôi lo lắng. Tôi sợ không thay đổi được chính ḿnh.
Kiểm điểm lại chặng đường 6 năm kể từ ngày bắt đầu làm việc. Sáu năm qua tôi chưa bao giờ bị công việc chi phối nhiều như hiện tại. Ai cũng bảo rằng tôi thông minh, tôi có thể làm được bất kỳ điều ǵ tôi muốn. Có lẽ họ đang trấn an tôi. C̣n tôi th́ lại cảm thấy bản thân ḿnh thiếu tự tin.
Tôi luôn ôm ấp trong suy nghĩ của ḿnh rằng "If you mix your life with successful people, you will be successful". Liệu tôi có thành công không khi tôi làm việc trực tiếp với hai người giỏi nhất và có vị trí cao nhất trong công ty ở thời điểm hiện tại? Lần đầu tiên trong lịch sử làm việc, người quản lư trực tiếp của tôi là nam giới. Có nhiều điều mới mẻ mà tôi phải tự điều chỉnh ḿnh để thích nghi.
Dạo này tôi ưa đọc blog. Blog của một người tôi quen lâu năm. Càng đọc tôi càng khám phá ra anh là một người đàn ông hoàn hảo đến không ngờ. Lời văn của anh dịu dàng nhưng không ủy mị, cứng rắn nhưng không đanh thép. Nó như một ḍng suối ngọt ngào cứ rót măi rót măi thứ nước dịu êm. Tôi mở mang được nhận thức của ḿnh rất nhiều từ những ǵ anh viết. Cái nh́n của anh về cuộc sống, về xă hội luôn sâu sắc. Có lẽ nếu tôi chịu khó rèn ḿnh cật lực về mọi phương diện th́ trong khoảng thời gian 10 năm nữa tôi mới có thể ở được "cấp độ" của anh hiện tại mặc dù tuổi đời tôi chỉ kém anh có 4 tuổi.
Mọi thứ xung quanh tôi đang thay đổi và tôi cũng sẽ thay đổi...
|
|
da1uhate
member
REF: 391821
09/21/2008
|
Cố điều chỉnh để âm thanh vang ra từ cặp loa thật nhỏ. Giọng ca của Tuấn Ngọc và Có Những Niềm Riêng làm cơi ḷng tôi mơ màng một điều ǵ đó. Lẽ ra giờ này tôi phải ngủ để ngày mai bắt đầu một tuần mới đầy cam go thế mà tôi vẫn ngồi đây. Trong cuộc đời ḿnh, luôn có những người làm tôi day dứt mỗi khi nghĩ về họ. Tôi luôn mang mặc cảm ḿnh là người có lỗi. Người ta viết" "Có lẽ kiếp trước nó đă có 1 cuộc sống dễ dàng nhưng ko biết quư trọng nên giờ đây nó được tạo hoá thử thách sự quyết tâm và ḷng kiên nhẫn". Tôi có thể nh́n vào hành động, những suy nghĩ và định hướng tương lai của một người để phán xét. Tôi có thể nêu ra được những lư do tốt và xấu đă ảnh hưởng đến sự thành bại của một con người. Những lời tự sự của người ta đă làm tôi "đau". Tôi hiểu một người khi mang trong ḿnh nhiều điểm dị biệt so với những người khác th́ phải chịu áp lực tâm lư nặng nề như thế nào. Tôi vẫn là một người may mắn, may mắn hơn rất nhiều người xung quanh ḿnh nhưng dường như tôi chưa bao giờ ư thức được điều đó.
Đă gần 2 năm trôi qua kể từ lần nói chuyện cuối cùng. Tôi không hiểu tại sao ḿnh lại có thể quên đi những kỷ niệm gắn bó với một người nhanh đến vậy trong khi tôi vẫn là loại người hay đeo bám những điều xưa cũ. Có lẽ sự thực dụng đang lần lần chế ngự và biến tôi thành một con người khác. Tôi không c̣n là con nhỏ nhút nhát với vẻ mặt lạnh lùng ngụy tạo như ngày đầu người ta gặp. Bây giờ th́ có lẽ người ta cũng vậy, trong tâm hồn cứng cỏi kia cũng không c̣n chỗ để dành cho tôi. Hai lư trí, hai cuộc đời đang đi ngược chiều và ngày càng xa nhau. Vẫn mong rằng người ta ở phương xa đó có đủ nghị lực để thực hiện giấc mơ. Tôi chợt nhớ câu nói bâng quơ chẳng biết người ta đùa hay thật: "Tại v́ Tr không chịu đi theo Th". Làm sao tôi có thể đi theo? Tôi đâu đủ dũng cảm để đương đầu với những ǵ xă hội gán ghép cho ḿnh? Rốt cuộc th́ tôi trốn chạy chỉ v́ một lẽ đơn giản: tôi là kẻ hèn nhát!
|
|
da1uhate
member
REF: 392332
09/23/2008
|
Một lần nữa, bài nhạc Forever in Love lại hạ gục tôi trong một buổi sáng trời u ám như báo hiệu cho những ngày mưa băo sắp đến. Tôi buông chuột, rời tay khỏi bàn phím và thẫn thờ cho những nốt nhạc ḥa trộn với suy nghĩ của ḿnh chảy miên man.
Tôi c̣n bao nhiêu thời gian nữa để thực hiện kế hoạch của ḿnh? Một kế hoạch vĩ đại mà tôi chưa bao giờ san sẻ với ai kể cả viết trong chỗ này. Tôi sắp 26 tuổi. Thời gian như cái túi khí bị x́ hơi, nó đang từ từ bóp tôi lại cho đến lúc nào đó tôi ngạt thở và tự nổ tung. Nổ tung có nghĩa là buông xuôi với những ǵ ḿnh đă ước mơ. Đó là điều tồi tệ nhất. Tôi không sợ sự tồi tệ nhưng có thể nó sẽ làm tôi mất hết ư chí để tồn tại. Chính v́ điều này mà tôi không được phép nhởn nha một giây phút nào nữa. Tự làm phép so sánh bản thân ḿnh hiện nay và khoảng thời gian 3 năm về trước. Kết quả tôi thu được chỉ tạm cho là có tiến bộ nhưng bao nhiêu đó th́ chưa đủ khẳng định được điều ǵ cả. Tôi vẫn phải nỗ lực hết ḿnh.
|
|
da1uhate
member
REF: 393275
09/28/2008
|
Đọc một bài dự thi trong cuộc thi viết "iCan" của vnexpress làm tôi buồn nghiến. Có chút ǵ đó xót xa cho thân phận con người. Mỗi người sinh ra đèu không thể lựa chon cho ḿnh ba mẹ hoặc hoàn cảnh sống. Khi nhỏ, tôi hay khóc mỗi khi xem phim có cảnh trẻ thơ mồ côi hoặc bị người lớn hắt hủi. Đến bây giờ th́ tôi vẫn vậy mặc dù tôi ít có thời gian để xem phim. Số phận là ǵ? Có phải nó là những điều xảy đến mà con người ta không thể tránh né?
Tôi là độc giả trung thành của cuộc thi viết "iCan". Tôi thích đọc những ḍng tâm sự của mọi người về những điều người ta có thể làm. Đôi khi tôi cũng chấm điểm 10 cho những bài viết tôi cảm thấy xuất sắc chỉ bởi lư do đơn giản là họ có ư chí và nghị lực cao gấp 10 lần tôi. Họ đáng được tán dương, đáng được trân trọng.
|
Page
1
2
3
4
5
6
7
8
9
Xem tat ca
- Xem Tung trang
|
|
Kí hiệu:
:
trang cá nhân :chủ
để đă đăng
:
gởi thư
:
thay đổi bài
:ư kiến |
|
|
|
|