Một ngày thứ Bảy bỗng dưng may mắn v́ công ty cho nghỉ. Chẳng biết làm ǵ ngoài việc ngủ nướng cho tới 10 giờ rưỡi. Một con số kỷ lục. Phụ nữ độc thân là vậy. Tự do thoải mái nhiều khi đến độ quá trớn. Ḅ lên net đọc bậy bạ chỗ này chỗ kia. Yahoo bị ǵ đó mà check mail không được. Nổi điên ghê. Có 2 cái mail gởi tới mà lại không đọc được. Chẳng biết cái ǵ đang xảy ra. Thử vào một vài web nước ngoài. Có web vô tuồn tuột, có web cũng bị như yahoo mail. Thế th́ cũng hiểu rồi, server ở đâu đó bị down. Hôm nay tính đi khám răng. Hơn 1 năm rồi chưa gặp nha sĩ. Chắc bọn sâu cũng đang làm mưa làm gió trong những chiếc răng yêu quư. Tự khám chân. Cái gị đen quá cỡ. Kết quả của những màn mặc quần đùi phóng xe dưới trời nắng. Đáng đời! Ai biểu không chịu thương hoa tiếc ngọc. X́, kệ tía nó. Vẫn c̣n trắng hơn khối đứa. Gọi điện thoại cho Má. Mọi việc ở nhà vẫn ổn.
Cái xe tải chở cát chạy ra chạy vô nghe ồn quá, thấy bắt ghét. Gọi điện thoại cho bé Nhỏ để xin tá túc weekend. Nó đi đâu đó ở B́nh Dương. Nó nói qua đi, có bé Dung ở nhà, chiều nó về. Nghe tiếng rao bưởi. Giọng miền Bắc đặc sệt. Thấy buồn buồn. Saigon đă thay đổi quá nhiều, ngay cả tiếng rao hàng. Coi mấy tour du lịch trong Sinhcafe. Giá khá rẻ. Đang dự định book 1 tour đi Nha Trang-Dalat vào cuối năm. Dalat th́ đi hoài nhưng Nha Trang th́ chưa đi bao giờ. Nghe nói biển đẹp, có san hô. Thấy cả mấy tour đi miền Tây. Đủ loại, đủ kiểu. Nhớ hồi nhỏ được đi miền Tây 2 lần nhưng chỉ là đi thăm ông Cố và dự đám tang ông Cố. Đúng 20 năm trước. Lâu quá xá nhưng cũng nhớ không ít chuyện. Nhớ cái cầu mà chỉ có một miếng ván, ai cũng qua lọt chỉ c̣n 1 con nhỏ lùn xịt ốm nhom đứng mếu máo v́ sợ. Nhớ cái lu đựng nước mưa trước hiên xung quanh có đám rau má mọc xanh rờn. Nhớ vườn trái cây sau nhà. Nhớ cánh đồng lúa bát ngát điểm một vài cánh c̣ trắng muốt. Nhớ cái mùi bùn thoảng trong gió chiều mát rười rượi. Nhớ cái chợ quê tấp nập đủ thứ hàng quà. Tự dưng muốn thử lại cảm giác khám phá vùng đất nổi tiếng đó. Hừm, bữa nào thử bắt chước Tây, vác ba lô lên vai và ra đi giữa một ngày Saigon đầy nắng bụi, haha… nghe thiệt rùng rợn. Thôi, chuẩn bị dọn đồ đi bụi. Khi nào rảnh viết tiếp.
da1uhate
member
REF: 409278
12/07/2008
Hơn 2 tháng tôi mới ghé vào thăm nhật kư của ḿnh. Hai tháng nhàn nhă với công việc mới là biên tập web. Tôi làm việc theo kiểu tài tử. Tôi đọc tài liệu, tôi đi thơ thẩn qua các pḥng ban. Tất cả mọi người quá bận rộn và tôi th́ có vẻ như tách rời họ. Kinh tế khủng hoảng và nó cũng ảnh hưởng đến công ty tôi ít nhiều. Tôi lo lắng cho công ty. Không phải v́ tôi sợ mất chỗ làm mà tôi không thích nh́n thấy sự sụp đổ của bất cứ cái ǵ có liên quan mật thiết đến tôi.
Càng ngày tôi càng thấy ḿnh sống chẳng giống ai. Tôi chẳng buồn đi chợ nấu cơm. Bếp nhà tôi luôn lạnh tanh. Chỉ có lũ gián và kiến là lui tới đó thường xuyên. Tôi viện lư do rằng tôi phải học thêm và không có thời gian cho việc bếp núc. Thế là cơ thể tôi ốm o dần theo lư do đó. Tôi ăn uống thất thường. Má tôi luôn lo lắng cho sức khỏe của tôi. Bà gọi điện thoại thăm chừng tôi hầu như mỗi ngày. Tôi đang nghĩ đến việc mua bảo hiểm nhân thọ cho tôi để pḥng khi tôi có chuyện ǵ th́ ba má tôi vẫn c̣n cái bù đắp.
Tôi sắp lấy chồng. Tôi đang tự bơm vào đầu ḿnh với ư nghĩ ấy. Chồng tôi cách tôi 6 tiếng đồng hồ và gần 1 ngày bay. Tôi đồng ư lấy anh chỉ v́ tôi cần có anh. Cần trong những lúc tâm hồn tôi yếu đuối và cơ thể tôi bật khóc. Chỉ có anh mới hiểu rơ tánh nết tôi. Một tánh nết mà nhiều người đàn ông khác e ngại. Tôi đă bị anh chinh phục ngay từ đầu với nét vẽ tài hoa cùng khả năng chơi nhiều loại nhạc cụ khác nhau. Má tôi không đồng ư mối quan hệ của chúng tôi. Bà cho rằng nó quá viễn vông và chẳng có ǵ rơ ràng về tương lai. Tôi dường như không để ư đến lời của bà. Với bà tôi luôn là đứa con cứng đầu cứng cổ. Tôi đang chờ đợi những đợt sóng hung dữ chồm qua đầu chúng tôi.
cauxanh1
member
REF: 413865
12/30/2008
Quyết định lấy chồng he? Anh nào may mắn dọ? Được D đ́ mỗi ngày cho đến trọn kíp chắc phải tu 3 đời á!
C̣n cAFe, D bỏ cho ai? bữa thấy ổng post topic lên, rồi đi tuốt luốt, hỏng màng reply cho thiên hạ...dám xuống tóc, dô chùa rồi á D.
... 6 tiếng đồng hồ và gần 1 ngày bay? nghe xa lắc xa lơ...chồng gần hỏng lấy, D lấy chồng xa?!
da1uhate
member
REF: 423183
02/10/2009
Hi sis, sorry v́ giờ D mới thấy post của sis. Cũng tại lâu rồi D không vô.
D chưa lấy chồng sis ơi, chỉ mới là ra mắt cha mẹ 2 bên nhưng đối với D nó cũng như là đă chấp nhận người ta sẽ là chồng ḿnh. Giờ cũng v́ việc đó mà D buồn nè. D thường tự nhắc nhở ḿnh "hăy chấp nhận khuyết điểm của người v́ bản thân ta không hoàn hảo", vậy mà giờ đây sức chịu đựng của D dường như thụt lùi. Mệt mỏi lắm sis ơi. Giữa nam và nữ có quá nhiều điểm mà hai bên dường như rất khó để mà hiểu và thông cảm.
da1uhate
member
REF: 424032
02/14/2009
7 giờ 09 phút chiều ngày 14 tháng 2, tôi đang ăn miếng bánh chưng cuối cùng c̣n sót lại trong tủ lạnh và nghe bài nhạc tôi yêu thích "Tonight I Celebrate My Love for You". Ḷng tôi buồn không tả xiết. Anh gởi cho tôi nhật kư trong ṿng 10 ngày qua. Biết bao nhiêu vấn đề, biết bao suy nghĩ dằn vặt đau khổ. Anh nhắc đến tất cả những người thân của anh, nhắc đến con người mà anh căm ghét nhất và nhắc đến sự tự sát mà tuyệt nhiên hề nhắc đến tôi. Tôi phải làm ǵ đây? Gào thét lên rằng "tại sao em không hiện diện trong nhật kư của anh?" Làm vậy chỉ đổ thêm dầu vào lửa. Tôi cay đắng nhận ra ḿnh chỉ là món đồ trang trí cho cuộc sống của anh hiện tại và có thể là cả sau này. Tôi không có mặt trong nội tâm của anh. Một sự thật quá chua xót ngay trong cái ngày mà người ta ca tụng về t́nh yêu. Đau đớn hơn nữa rằng tôi lại không thể rời khỏi anh trong lúc này. Mọi cử động của tôi có thể mang lại hậu quả tồi tệ nhất mà có thể cả cuộc đời tôi sẽ luôn ân hận. Tôi phải làm ǵ đây? Dối trá? Đóng kịch để mà sống tiếp? Không ai có thể nói với tôi rằng nên làm thế nào. Tôi không thể nói với Má hay với những người bạn thân. Họ sẽ không muốn tôi c̣n dính líu đến anh. Tôi đă cố gắng thuyết phục Má chấp nhận anh mà giờ đây tôi lại gục ngă giữa đường. Con đường hạnh phúc của tôi đă bít lối. Tôi cười trong nước mắt cho số phận ḿnh. Đây là sự báo ứng từ tiền kiếp hay chính từ những lần tôi khiến người yêu ḿnh phải đau khổ?
Có lẽ bây giờ tôi sẽ quẳng cái "tôi" của ḿnh qua một bên để giúp anh vượt qua sự khủng hoảng tinh thần này. Tôi phải lục lạo lại tủ sách của ḿnh để t́m những quyển trị liệu tâm lư cho anh. "Trời không phụ ḷng người". Tôi tin rằng ông trời sẽ giúp anh vượt qua được tất cả. Nhưng cái ngày anh hoàn toàn b́nh ổn trở lại th́ chính là ngày tôi sẽ rời xa anh...
"Tonight, I celebrate my love for you..."
cauxanh1
member
REF: 430276
03/09/2009
Buồn quá vậy D!
Có lẽ tốt hơn nên nghĩ rằng: mọi sự xảy ra đều có lư do của nó,
là...ư trời vậy! như D đă nói đó...
da1uhate
member
REF: 432372
03/17/2009
Thanks sis ghé thăm...
---
Sau cơn mưa rào buổi chiều th́ mọi thứ đều có vẻ như dễ chịu hẳn đi. Tôi đứng tựa cửa pḥng ḿnh và nh́n đám hoa trước ban công lay khe khẽ trong gió. Ḷng tôi như có chút ǵ đó như vừa chùng xuống. Cách đây 2 giờ đồng hồ, có một gă đàn ông đă lớn tiếng nói với tôi rằng: "Em bị khùng!". Tôi đoán anh ta không bao giờ c̣n muốn gặp tôi nữa. Anh ta đă chán nản trước những ǵ tôi làm. Tôi vừa đánh mất một người bạn và hơn một chút, anh ta là một người t́nh. Một người t́nh trên đường đi làm về có thể tạt ngang nhà và ch́a cho tôi cái bánh bao nhân hột vịt muối lúc 10 giờ đêm. Một người t́nh có thể đi chợ và lăn vào bếp để nấu cho tôi bữa cơm khi tôi bị bệnh. Một người t́nh có thể phóng xe mười mấy cây số giữa trời nắng từ trung tâm quận 1 đến chỗ tôi làm chỉ để cùng ăn trưa. Một người t́nh có thể đứng trước cổng nhà tôi và thuyết giảng cả buổi về những ǵ tôi đă làm sai. Một người t́nh đă cố t́nh không nói tiếng Việt chỉ với mục đích giúp tôi tập nghe và nói tiếng Anh... Mọi thứ đến một cách nhanh chóng và ra đi cũng quá đỗi lẹ làng trong khi tôi lại thuộc tuưp người chậm chạp cho sự thích nghi.
Tôi lơ đăng nh́n sang ban công căn nhà đối diện. Ngôi nhà tương đối xinh xắn v́ được chủ nhân tỉ mỉ chăm sóc. Họ có một giàn xương rồng bát tiên kê ở phía ŕa ban công. Phía trên th́ treo lủng lẳng mấy gị phong lan Đà Lạt. Kế đó là cái lồng chim mà tôi cũng chẳng rơ con chim xấu số ở trong đó tên là ǵ, chỉ biết rằng mỗi buổi sáng tôi thường thức dậy với tiếng hót líu lo của nó. Sự chỉn chu của ngôi nhà cùng 4 thành viên cư ngụ làm cho người khác có cảm giác rằng họ hạnh phúc. Mà đúng là họ hạnh phúc thật. Hai vợ chồng và hai đứa con một trai một gái. Đôi khi tôi cảm thấy ganh tỵ với họ, ganh tỵ với phụ nữ đang làm chủ căn nhà đó. Mặc dù dọn tới khu phố này được hơn hai năm nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện với chị ta và chị ta cũng không hề bắt chuyện với tôi. Sáng nào tôi và chị ta cũng chạm mặt nhau ngay con hẻm chung của hai nhà. Kẻ đi làm, người đưa con đến trường và đường ai nấy đi. Tôi không muốn kết bạn với những người trong khu phố này và dường như họ cũng vậy. Chẳng ai buồn quan tâm ai. Có lẽ v́ điều đó mà tôi luôn có cảm giác sợ hăi khi nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ chết trong ngôi nhà tôi đang ở mà chẳng một ai hay biết. Có phải khi sinh ra th́ tôi có định mệnh gắn liền với một ngôi sao u buồn nên tôi chỉ nh́n cuộc đời bằng đôi mắt màu xám? Có nhiều điều trong bản thân ḿnh mà tôi vẫn không thể lư giải được. Tôi tồn tại v́ điều ǵ? Tôi muốn được tự do...
da1uhate
member
REF: 434805
03/25/2009
Không hiểu v́ sao tôi lại đang mang cảm giác bứt rứt, ngột ngạt, khó thở. Qua pḥng thằng mập xin nước trà. Không thấy nó ngồi ở bàn. Mở hộp kẹo của nó ra. Bóc một cục. Màn h́nh máy tính của nó đang mở file excel. Tiện tay gơ vào chữ MẬP pự tổ chảng. Quay về pḥng, chẳng biết làm ǵ. Lục nhật kư ra và viết...
Ngày 25 tháng 03...
Sáng nay tôi thức dậy thật sớm, sớm hơn cả những sợi nắng vàng lóng lánh hay chiếu lên ô cửa kính của ngôi nhà đối diện. Trong đầu tôi đang ngáy ngáy một mối lo nên chẳng thể nào ngủ nướng được như thường lệ. Lo chuyển nhà! Đây là lần thứ ba tôi chuyển nhà kể từ ngày sinh sống ở thành phố này. Tính ra cũng khá ít so với nhiều người khác.
Tối qua tôi đă khóc. Cũng chẳng rơ v́ lư do ǵ. Bài nhạc buồn? Tủi thân? Có lẽ cả hai. Sự tủi thân không dễ làm tôi khóc nhưng khi có sự lồng ghép của những điệu nhạc da diết th́ 101% là tôi sẽ khóc. Tôi kể cho anh nghe về việc tôi sẽ chuyển nhà. Anh nói với tôi rằng mọi chi phí nhà cửa để anh lo. Tôi không đồng ư. Anh giận và nói rằng: "Chúng ta cùng một phe trên bàn cờ, tại sao em luôn muốn đối đầu với anh?" Anh ví tôi là kẻ ở sau lưng anh luồn tay ra phía trước để đi những nước cờ sai và anh phải vất vả để gỡ bí. Tôi chẳng buồn tranh luận. Anh lại nhắc đến chữ chia tay nếu tôi cứ măi hoài im lặng. Anh luôn đưa ra những chiêu thức để khiến tôi phục tùng, để đánh ngă sự ương bướng của tôi. Đôi lúc tôi nhận ra anh là người rất hiểu tôi nhưng đôi khi tôi lại cảm giác có một sự xa cách quá lớn. Hai chữ chia tay không thể gây được sức ép với tôi trong lúc này bởi v́ tôi đang muốn nó thực sự xảy ra.
Hôm nay là ngày tôi đi học thêm. Có lẽ từ đây tôi sẽ biết quư trọng những giờ phút được ngồi trên lớp hơn rất nhiều. Thầy tôi dễ mến và tận tâm với học tṛ. Bạn học tôi vui vẻ và ḥa đồng. Biết đâu khi kết thúc lớp này rồi th́ tôi sẽ không c̣n gặp họ nữa ở những lớp tiếp theo. Cuộc sống là những chuỗi ngày mà hôm nay ta chẳng biết điều ǵ sẽ xảy ra ở ngày mai...
da1uhate
member
REF: 435558
03/28/2009
Ngày 28 tháng 03...
Tôi vẫn chưa thoát được cảm giác bứt rứt trong người. Không biết có phải v́ trời nóng không? Cả buổi sáng chẳng tập trung vào công việc được. Cứ đứng lên ngồi xuống măi không yên. C̣n cả đống việc phải làm. Lang thang vào những diễn đàn quen. Vô t́nh đọc được tin làm sững sờ. Chồng của chị chơi chung trong nhóm online ở diễn đàn vừa qua đời hồi Tết. Lục lại số điện thoại và gọi cho chị. Hơi sốc và buồn. Chị c̣n quá trẻ, chỉ hơn tôi vài tuổi. Cuộc sống gia đ́nh của chị đă từng làm tôi ngưỡng mộ. Xinh đẹp, thành đạt, có người chồng hết mực thương yêu vợ con. Vậy mà lại xảy ra cớ sự như vầy. Tôi cảm thấy sợ sự mất mát. Mở hộp mail ra và lần lượt viết email cho từng người bạn trong nhóm online hồi đó. Tôi đă quên việc viết email thường xuyên cho họ từ khoảng hơn một năm nay. Tôi mong rằng họ vẫn luôn b́nh an và khỏe mạnh. Tôi nhận ra ḿnh thật tệ.
Tối nay, tôi thèm ăn kem. Tôi phóng xe đến tiệm kem ở chợ Đa Kao. Quán vẫn đông đúc như hồi ba năm trước, vị kem vẫn vậy, chỉ có giá là tăng gấp ba lần. Tôi nhớ và nhớ về ngày xưa, về những ǵ tôi đă trải qua. Giờ th́ tôi đạt được nhiều thứ về danh vọng và tiền bạc nhưng tôi lại đánh mất nhiều thứ khác. Tôi không rơ rằng sự đổi chác này có tương xứng hay không. Rốt cuộc lại th́ tôi chỉ là đang chơi tṛ cút bắt mà chẳng biết khi nào cuộc chơi sẽ kết thúc?
da1uhate
member
REF: 435719
03/29/2009
Ngày 29 tháng 03...
Hôm nay tôi cảm thấy vui. Đi bụi đời cả ngày ở nhà con em. Thật lâu rồi tôi mới có dịp ngồi với cả đám con gái nhà bên đó. Chúng tôi ăn những món quà vặt mà tụi con gái vẫn thường thích. Vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất và chọc phá nhau. Thật vui! Tôi mang cả nụ cười ở đó về nhà ḿnh.
Dắt xe vô nhà th́ chỉ khoảng 7g tối. Hứng chí rủ con bé em lạng một ṿng ra nhà sách. Nhưng tôi lại không biết một điều rằng nhà tôi đang bị cúp nước. Tan tành kế hoạch. Người hôi như cú làm sao có can đảm đi nhà sách đây chứ hả? Lên pḥng mở máy tính. Đọc vẩn vơ. Chẳng có ǵ đặc biệt. Nằm đọc tiếp quyển sách của Gary Althen. Dịch tệ thật, càng đọc càng thấy khó hiểu. Chắc có lẽ dịch giả là bọn sinh viên ở một trường ngoại ngữ nào đó. Và người có khả năng dịch chuyên nghiệp th́ chỉ làm công tác hiệu đính. Ôi trời, làm vậy chỉ tội cho bọn mua sách như tôi.
Cuối cùng nước cũng đă chảy. Mô Phật! Mém tí nữa là khỏi ngủ đêm nay, khỏi đi làm ngày mai và ... không biết những điều tệ hại ǵ sẽ xảy ra tiếp theo?
hatri
member
REF: 435881
03/30/2009
"....Mém tí nữa là khỏi ngủ đêm nay, khỏi đi làm ngày mai và ... không biết những điều tệ hại ǵ sẽ xảy ra tiếp theo? "
Trong khi chờ đợi : "và ... không biết những điều tệ hại ǵ sẽ xảy ra tiếp theo? ".
để ḿnh đánh 1 bài (có 2 bài lận) tặng cho Bạn nhe.
Spanish Romance (Đoản Khúc 1) :
đang chờ nghe típ Nhực Kí đời tui .
da1uhate
member
REF: 436092
03/31/2009
Ngày 31 tháng 03...
Tôi đang tự kiểm lại ḿnh. Có tuần nào mà tôi không có vấn đề để bực bội với người đó? Hầu như mỗi tuần. Tôi không thể chối căi được rằng chúng tôi đang có quá nhiều chuyện lục đục. Tại sao ngày quen anh tôi không ư thức được chuyện này? Cả hai đều quá mệt mỏi nhau mà lại không thể chia tay. Người ta thường nói "bỏ th́ thương và vương th́ tội"...
Tôi cần một người có thể tâm sự chuyện này nhưng tôi lại chẳng có ai. Mọi người đều phản đối mối quan hệ của tôi. Nếu tôi nói ra rằng chúng tôi có chuyện th́ lại có cớ để người ta khuyên tôi chia tay. Tôi phải làm ǵ để thóat khỏi t́nh trạng này? Tôi không thể chia tay anh.
Má tôi, chị tôi, bạn tôi đă phân tích những vấn đề rắc rối xung quanh anh để muốn tôi nh́n rơ sự việc hơn. Người theo đuổi tôi đă hét vào mặt tôi rằng "OPEN your eyes, pls!". Vậy mà tại sao tôi cứ măi tăm tối như vầy hả trời? Mỗi lần căi nhau tôi giận điên người nhưng cho dù đang trong sự tức giận tột độ đó tôi vẫn không thể nghĩ rằng sẽ chia tay.
Có phải con tim có tiếng nói riêng của nó?
Tôi phải đi thôi, tôi không thể ngồi tiếp tục ở nhà như vầy, có lẽ tôi sẽ điên mất.
...
da1uhate
member
REF: 436386
04/01/2009
Ngày 02 tháng 04...
Sáng nay ngủ dậy thấy dzui dzui. Nhận được email của anh trai kết nghĩa. Hihi... Mấy tháng rồi hai anh em chẳng liên lạc. Lúc nào anh cũng ngọt ngào kỉu "em gái ngoan, thương em nhất trên đời", hehe... May mắn cho tui ghê, có ông anh dẻo miệng thấy ớn. Hèn chi bao nhiêu kiều nữ khổ sở v́ anh tui hết trọi (hên quá, tui hỏng phải ḱu nữ).
Đang si nghĩ coi phải trả lời email ra sao. Có nên nói chuyện iu đương hiện tại ra hông? Hơn một năm nay vẫn giấu anh trai chuyện này. Giờ kể ra chắc anh sẽ nói cái câu như hồi xưa cho mà coi: "Đi ra đường quậy phá rồi ôm đầu máu dźa khóc kể với anh". Hic... Sợ lém! Thôi hổng kể đâu.
Tối nay hứa đi coi nhạc TCS mà cũng đang lưỡng lự. Toàn ca sĩ không mấy ưa. Hừm! Chiều tính.
---
Cuối cùng th́ tôi cũng đă can đảm viết email để nói lời chia tay. Lạnh lùng trong từng con chữ, không một ngôn từ yêu thương. Tôi sẽ trở lại con người của tôi trước đây nhưng tôi cần thời gian để quên.
Tôi vừa cáu gắt với Má tôi trên điện thoại v́ bà hỏi về anh. Bà giận và cúp ngang khi đang nói chuyện. Tôi có tội với Má tôi nhiều. Bà quá thương tôi và tôi lại là đứa con hoang đàng chỉ biết làm theo ư ḿnh. Tôi đang muốn né tránh không gặp gia đ́nh vào cuối tuần. Tôi sợ những câu hỏi từ họ. Tôi sợ tôi sẽ nổ tung v́ những câu hỏi tôi không muốn nghe.
da1uhate
member
REF: 438554
04/08/2009
Ngày 09 tháng 04...
Thức khuya và dậy sớm th́ dường như không phải là điều tốt cho sức khỏe. Nhưng đó cũng chỉ là một phần nhỏ trong hàng chục điều không tốt mà tôi vẫn làm hằng ngày. C̣n tới 20 phút mới đến giờ chuẩn bị đi làm. Chẳng muốn ngủ thêm chút nào. Ngồi đọc báo lại thấy nhức đầu. Ngay lúc này tôi đang bị khó chịu với cảm giác nôn nao. Chẳng hiểu nôn nao v́ cái ǵ.
Kể từ hôm nay sẽ không có điện thoại. Chưa nói ǵ với Má về việc này. Có lẽ Má tôi sẽ bực ḿnh lắm đây. Bỗng dưng tôi thấy ḿnh cần một điều ước. Ước được trở lại bé con như thằng nhóc đang nhơng nhẽo với Mẹ nó trong căn nhà đối diện. Bây giờ tôi đă dần quên khi nhỏ ḿnh như thế nào. Khóc nhè, mít ướt và hay bị đ̣n?
Tôi nhớ Ba. Tôi lại không cầm được nước mắt khi nghĩ về ba. Ba tôi có nghề vẽ bảng quảng cáo. Mỗi lần thấy ba ngồi vẽ tôi cứ mon men lại gần và đ̣i học nhưng ba chỉ trả lời rằng "ráng lo học chữ để má mày vui". Ba vẫn hay mua những món đồ nho nhỏ để làm quà cho tôi mỗi khi ba kiếm được thêm tiền từ những lần người ta thuê vẽ. Tôi nhớ ra rằng ḿnh có cái đồng hồ reng bằng dây cót mà ba mua cho tôi hồi tôi vào lớp 10. Nghĩ đến cái đồng hồ đó tôi chỉ có thể ph́ cười. Ngày nào tôi cũng hẹn giờ để dậy sớm học bài nhưng khi nó reng tôi lại tắt và ngủ tiếp. Thấy đồng hồ reng nhưng pḥng không sáng đèn là thể nào ba cũng kêu và thể nào tôi cũng dạ. Động tác kêu và dạ phải được lập lại đến 3 lần tôi mới ngồi dậy được. Đúng là con nít! Chỉ mê ngủ và mê chơi.
Hôm nay chỗ làm có đánh giá nội bộ. Tôi vẫn chưa chuẩn bị tài liệu cho ḿnh để trả lời chất vấn của pḥng ban khác. Tôi đang chán nản. Chán mọi thứ. Cách đây 6 tháng tôi hào hứng bao nhiêu th́ giờ tôi nhụt chí bấy nhiêu. Có lẽ tôi đang cần một cái tát nảy lửa để tôi tỉnh ra rằng ḿnh cần phải làm ǵ. Tôi đang sa lầy. Xét cho cùng th́ một tinh thần bạc nhược nằm trong một cơ thể bạc nhược cũng đâu có ǵ là lạ.
da1uhate
member
REF: 499411
11/19/2009
Ngày 19 tháng 11...
Đă 7 tháng 10 ngày tôi chẳng viết ǵ ở nơi này và dường như tôi cũng quên lửng là ḿnh có một trang nhật kư từ hơn 2 năm nay. Không phải v́ lười, cũng chẳng phải v́ bận rộn mà chỉ v́ không biết có c̣n nên viết nữa hay thôi.
Sài G̣n hôm nay trở lạnh. Cái lạnh không nhiều nhưng cũng đủ để mọi người công nhận rằng lạnh. Nó làm người ta cảm giác được một mùa Noel nữa đang đến gần. Sáng mở cửa đi làm, nghe gió lạnh ùa vào nhà, bỗng dưng nhớ về cái thuở xa xưa có hai kẻ t́nh nhân chở nhau lang thang trong gió lạnh. Bàn tay nắm chặt bàn tay, cứ tưởng là măi như thế chẳng rời nhưng rồi có ngờ đâu, t́nh cũng phai theo những cơn gió mùa đông lạnh lẽo ấy. Âu cũng là duyên số.
Dạo này người ta hay nhắc đến cụm từ "đừng để vô t́nh lướt qua nhau". Cụm từ ám chỉ rằng nếu thật sự thích đối phương th́ hăy ngỏ lời khi c̣n có cơ hội. Chẳng rơ cách hiểu của ḿnh có đúng hay không nhưng h́nh như tôi đă từng ở trong t́nh trạng như thế.
Cách đây gần 1 năm, tôi đă thật sự bị thu hút bởi một người khác phái làm việc chung ṭa nhà với tôi. Từ ánh mắt, dáng người, cặp kính trí thức, làn da trắng đậm nét thư sinh của anh ta đă hớp hồn tôi nhanh hơn điện xẹt. Tôi cảm thấy mến anh ta đến độ để ư anh ta đi xe hiệu ǵ, màu ǵ, biển số ở quận nào, gởi xe ở băi giữ xe nào, cách anh ta ăn mặc ra sao, anh ta hay đi với ai, anh ta làm việc ở đâu, anh ta hay đến công sở vào giờ nào. Hầu như tôi để mắt đến tất cả những ǵ liên quan đến anh ta. Và ṛng ră suốt nửa năm, tôi cũng chỉ dừng lại ở đó. Rồi một ngày đẹp trời, tôi nhận ra rằng anh ta không c̣n xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa. Tôi đếm 1 ngày, 2 ngày, rồi 1 tuần và 10 ngày sau, tôi hay tin văn pḥng công ty anh ta đóng cửa. Tôi thấy người ta đến chở bàn ghế. Tôi nh́n đống bàn ghế ngổn ngang mà ḷng bâng khuâng một điều ǵ đó mông lung khó tả.
Thế là tôi kết thúc tṛ chơi "vô t́nh đi lướt qua nhau". Không một lời nói, không một nụ cười, chỉ có ánh mắt và ánh mắt. Ít ra tới giờ phút này tôi vẫn cảm thấy vui vui khi nghĩ về chàng "bạch mă hoàng tử" trong tâm trí ḿnh. Một anh chàng nho nhă, thư sinh, ít nói, ít cười, có phần nhát gái. Dường như tôi "kết" mẫu người như vậy. Và biết đâu, một ngày nào đó, trong một dịp t́nh cờ nào đó, tôi gặp lại anh ta th́ sao nhỉ? Có lẽ nào tôi sẽ vẫn im lặng!?
da1uhate
member
REF: 540005
05/17/2010
Ngày 17 tháng 05...
Tôi gặp anh cách đây đúng 2 năm 3 tháng 8 ngày và tôi mất anh vĩnh viễn cách đây đúng 2 tuần. Tôi vật vă khóc thương cho sự hoài niệm của ḿnh. Rồi th́ sao? Tôi vẫn phải chấp nhận nó như một sự thật hiển nhiên, như bạn tôi nói rằng cho dù tôi có xuất hiện trong cuộc đời anh hay không th́ sự việc này vẫn sẽ diễn ra, đó là do nghiệp và duyên của anh từ tiền kiếp. Có thật là vậy hay đó chỉ là cách bạn an ủi tôi?
Anh đă từng hỏi tôi khi một người chết đi th́ người thân họ khóc v́ lẽ ǵ? Tôi đă trả lời rằng những người c̣n lại khóc v́ chính bản thân họ, v́ họ không chấp nhận sự mất mát t́nh cảm của bản thân họ. Lúc ấy anh đă khen rằng tôi giỏi, tôi thông minh. Giờ đây, tôi ngồi khóc v́ mất anh cũng bởi vậy ư? Đúng là tôi không chấp nhận được rằng ḿnh mất anh vĩnh viễn. Tôi đau thật sự và tôi ân hận v́ c̣n nhiều điều tôi đă chưa trọn vẹn với anh.
"Hai v́ sao lạc sẽ măi măi lạc nhau đúng không anh? Em vẫn không tin được trên những ḍng phân ưu đó lại có tên của anh. Em không quen điều này, anh có hiểu không?"
mai77
member
REF: 540007
05/17/2010
Mai xin được chia buồn cùng bạn.!
ngayaytinhroi
member
REF: 540024
05/17/2010
Anh chị xin chia sẻ cùng em sự mất mát đau thương v́ sự ra đi của ngừơi ấy.
JD-NATR
* Chị đợi Da ở trong kia nghen.
da1uhate
member
REF: 540866
05/21/2010
Cám ơn Mai và anh chị JD-NATR đă chia sẻ chuyện buồn với D.
Đặc biệt cám ơn chị NATR trong thời gian qua đă chia sẻ với D trong rất nhiều chuyện vướng mắc. Hy vọng sắp tới sẽ được hội ngộ cả 2 anh chị giữa Sài G̣n.
---
Ngày 21 tháng 05...
Má tôi hỏi “P có liên lạc với con không?” Tôi bảo rằng “Không”. Má tôi lại hỏi “Con có buồn v́ P như vậy không?” Tôi cũng trả lời rằng “Con không buồn”. Tôi lạnh lùng quá chăng hay tôi đang tự dối ḷng ḿnh? Trước đây, sự hờ hững của P sau những căi vă khiến tôi khó chịu. Tôi mang mặc cảm của kẻ có lỗi và tôi làm mọi cách để sửa sai. Cách đây một tuần, tôi vẫn thế nhưng giờ th́ tôi khác. Tôi ít cười, ít thể hiện sự yêu thương và ít mong chờ sự quan tâm từ P hơn mặc dù tôi đang ở bên cạnh P. Sau cú sốc vừa rồi th́ tôi nhận ra ḿnh chẳng c̣n cần ǵ nữa ở trên đời. Khi tôi bắt đầu quen anh, tôi cũng có cảm giác chẳng cần ǵ v́ khi ấy tôi thấy ḿnh đă có tất cả. Giờ th́ tôi không cần chỉ v́ tôi thấy mọi thứ rồi cũng là vô thường. Hai năm trước tôi đă không lường trước được những sóng gió cuộc đời nó lớn như thế nào và nó xô ngă chúng tôi, cướp anh đi như thế nào.
Bây giờ, hằng ngày tôi đều dành cho ḿnh khoảng 30 phút để đọc các bài viết về triết lư trong Đạo Phật. Tôi mong ḿnh sẽ t́m thấy sự b́nh an trong tâm hồn. Tôi học cách sống tốt hơn để không phải ân hận một lần nào nữa.
da1uhate
member
REF: 543200
06/02/2010
Ngày 03 tháng 06...
Tôi vẫn ứa nước mắt khi nghĩ đến anh. Chị gái anh báo cuối tuần gia đ́nh sẽ làm tang lễ cho anh ở Việt Nam. Vậy là anh đă về đến Sài G̣n. Tôi đọc thấy rằng người ta sau khi chết th́ linh hồn vẫn hiện hữu và linh hồn cũng sẽ như người khi c̣n sống, sẽ đi đến những nơi mà linh hồn muốn. Từ ngày anh mất, tôi mong được gặp anh một lần nhưng vẫn chưa thấy điều kỳ diệu nào xảy ra. Có phải rằng anh không muốn gặp tôi hay là anh vẫn chưa t́m thấy đường để đến gặp tôi?
Tôi có thể mất một món đồ có giá trị lớn mà không nuối tiếc nhưng mất đi t́nh cảm th́ măi là điều khiến tôi đau đớn nhất. Tôi và anh giống nhau ở nhiều điểm. Chính v́ giống nên đôi khi cảm thấy là một nửa của nhau nhưng đôi khi lại cảm thấy khó có thể chịu đựng nhau. Tôi thích nghe nhạc th́ anh có thể chơi nhiều loại nhạc cụ khác nhau. Tôi thích ngắm tranh th́ anh có thể vẽ rất đẹp. Tôi thích văn thơ th́ anh có thể làm thơ, viết truyện. Tôi thích t́m hiểu nhiều thứ th́ anh có thể trả lời bất kỳ câu hỏi về địa lư, lịch sử, sinh vật, thiên văn nào tôi đặt ra. Nhưng tôi lại khác anh ở nhiều thứ. Sự trải đời của tôi không bằng anh. Môi trường tôi sống cũng khác anh. Tôi không hiểu cuộc sống của anh và anh cũng không thể hiểu cuộc sống của tôi. Và rồi một ngày anh đă bỏ lại tất cả để tự chọn cho ḿnh một hướng khác, có lẽ nào lại như vậy? Nếu anh hiểu sự đau đớn của tôi th́ liệu anh có làm vậy không?
Tôi giở những bài nhạc xưa cũ và ngồi lẳng lặng nh́n ra bầu trời đêm qua khung cửa sổ. Tôi thấy ḿnh chẳng c̣n biết phải mong muốn ǵ ở cuộc sống hiện tại. Chuyến đi giúp nấu ăn ở trại tâm thần khiến tôi thấy xót xa nhiều. Một anh bạn trong đoàn nói "thấy họ khổ quá, thiếu thốn đủ mọi thứ". Tôi lại nghĩ biết đâu đó là sự may mắn của họ? Họ không c̣n biết ǵ về hơn thua ở đời, không c̣n biết yêu thương hờn giận th́ đó có phải tốt hơn không? Họ hồn nhiên như một đứa trẻ, chỉ biết những nhu cầu cơ bản của một thực thể sống. Họ ăn những ǵ được đưa và ngủ ở bất kỳ chỗ nào họ thích. Cuộc sống như vậy th́ không hẳn đă là khổ...
Nhiều năm trước, tôi tập cho mình thói quen mỗi ngày viết một ít. Đôi khi chỉ là vài dòng đơn giản không đầu không đuôi nhưng tôi thích làm như vậy. Thỉnh thoảng, tôi vẫn giở cái nơi bí mật đó ra để xem lại những suy nghĩ mình đã trải qua. Tôi thấy mình năm nay khác năm ngoái, năm ngoái lại khác năm kia. Nói chung là không ngừng thay đổi.
Tôi hay viết khi trong lòng có nhiều tâm sự. Khi nghe tới tâm sự thì người ta thường liên tưởng tới những điều buồn bã khó nói. Nhưng với tôi thì không hẳn vậy. Tôi viết cả khi vui và buồn.
Hôm qua tôi đã rơi vào sự chán nản đến cực độ. Tôi thấy mọi thứ rối tung và tôi mất kiểm soát cho tất cả. Tôi nghĩ đến một nhân vật nữ trong 'Rừng NaUy'. Tôi liên tưởng đến mình. Tôi sẽ kết thúc giống nhân vật đó sao? Đôi khi tôi tự hỏi mình có được bình thường với những suy nghĩ của mình không? Tôi làm việc trong im lặng cả ngày. Tôi thấy mình quá sức yếu đuối. Người bạn đến vỗ vai tôi: "Chị buồn ngủ hả? Sao hôm nay chị silence quá". "Ja", tôi đáp lại bằng một từ tiếng Đức đơn giản nhất mà tôi biết. Sẽ rất khó để giải thích để cô ấy hiểu tôi đang như thế nào bằng tiếng Việt hoặc tiếng Anh. Tôi chọn status "What do you do if you feel empty?" để gởi đi thông điệp của mình. Một chị quen lập tức hỏi: "Trời ơi, sao mà empty vậy?" "Bùn bùn để chơi á mà chị" "Bùn thì viết bài cho diễn đàn chị đi, dạo này thiếu ngòi viết quá nè". Một người khác hỏi ngược tôi: "What do you do if you feel empty?" "Nothing. And you?" "I think of you" "Really?" "I'm sure" "How can I believe you?" "Whether you believe or not, I said with the bottom of my heart". Tôi im lặng và sign out.
Hôm nay tôi lại ở một trạng thái khác đối nghịch hẳn với hôm qua. Tôi giải quyết được hơn một nửa sự rắc rối của bản thân. Tôi cảm thấy tự tin hơn với khả năng của mình. Tôi nghĩ đến câu mà tôi đã nghe ở trong đoạn tape học tiếng Anh "If you believe in your heart, in anything you do, there is nothing in this world that can stop you". Tôi nhớ đến mình cách đây 2 năm. Tôi nhớ đến những gì tôi đã viết trong bài thắng giải cuộc thi năm đó. Đầy tự tin, đầy nhiệt huyết. Còn tôi bây giờ? Thiếu mất 50% hào khí thuở ấy. Tôi ngồi phân tích lại những gì đã xảy ra với tôi trong 2 năm gần đây. Tôi rút ra được kết luận cho bản thân mình. Tôi thấy phơi phới với những gì mình vừa chiêm nghiệm ra. Tôi đã biết mình bị gút ở chỗ nào và bây giờ chỉ còn việc tháo gỡ. Hơn hết, tôi biết mình phải luôn trân trọng:
- Mama: dù có giận dỗi tôi cách mấy vẫn không bao giờ thôi quan tâm tôi đang làm gì, ở đâu, ăn uống ra sao.
- Papa: dù chỉ im lặng nhưng tôi hiểu tình thương dành cho tôi lớn đến dường nào.
Và:
- Ai đó: đã luôn sẵn sàng lắng nghe mỗi khi tôi cần một sự đồng cảm.
- Ai đó: đã để ý những khó khăn của tôi và sẵn sàng giúp đỡ mỗi khi nhận ra tôi không thể tự giải quyết vấn đề.
- Ai đó: đã giúp tôi nhận ra mình còn nhiều thiếu sót và cần phải khắc phục.
- Ai đó: đã giúp tôi dần quen với những điều tôi cho là bản thân mình không thể làm được.
Người ta thường nói "sau cơn mưa, trời lại sáng"...
da1uhate
member
REF: 548176
06/30/2010
Ngày 30 tháng 06...
Đi mần dìa, tôi vừa online đã có người nhảy vô: "Lùn". Biết chắc gã này hay 'kím chiện' nên tôi xuất chiêu liền: "Khùn" (cố tình viết thiếu chữ 'g'). Trái với dự đoán của tôi, gã chẳng hề có ý đấu khẩu như mọi lần. Gã thao thao:
- Hôm nay anh lại gặp cái kiểu ông cụ non giống em hồi vừa rồi, check bài mới nhất của anh á.
- Ai thía?
- "...". Thôi đi khò nhe.
- Dzô dziên thúi, méc ngừi ta đã rồi đi khò hả?
- Hôm nay hông có đá banh, tranh thủ khò, mệt quá. Méc em dậy được rồi.
- Thua đậm không? Ý nói đá banh í.
- Xui xui, nhỏ dô diên.
- Thực tế chứ dzô dziên gì pa?
- Ai móc miệng mài hồi mới đẻ dậy nhỏ?
- Cần gì ai, tự chun ra nó dzậy dzồi. Thôi ngủ đi cậu Út, chúc nằm mớ thấy thắng độ đá banh nha.
da1uhate
member
REF: 579518
12/05/2010
Một tuần chạy marathon và đôi lúc v́ muốn hoàn thành việc này mà phải bỏ việc kia. Ḿnh sẽ chết v́ tính cầu toàn.
Ai cũng nói ḿnh ốm. Dường như chuyện ốm mập luôn là điều khiến người ta hay phát biểu nhất th́ phải.
Tuần này ḿnh học môn mới. Thầy giảng rất vui, cả lớp cười nghiêng ngả từ đầu đến cuối buổi. Ḿnh có cảm giác tựa như đang đi xem hài kịch. Hơi nhảm một tí. Anyway, I don't care!
Ḿnh vẫn đang đọc Haruki. Có lẽ lần này ḿnh đọc Haruki chậm nhất. Càng đọc càng thấy ngưỡng mộ tài của dịch giả. Găy gọn, súc tích, dùng nhiều từ rất đắt.
Kệ sách của ḿnh đang quá tải. Ḿnh quyết định chia tay một số. Có lẽ là lĩnh vực thơ, tiểu thuyết và triết học sẽ được di dời trước tiên.
Dạo này ḿnh thấy ngán những ǵ được lập đi lập lại. Ngán những buổi cơm trưa gượng ép khi câu chuyện trong bàn ăn chỉ quanh quẩn việc nêu lên sở thích hưởng thụ vật chất của các cá nhân. Ḿnh có quá lập dị hay không khi mà mọi thứ đều vận động quay quanh sự tiêu thụ của con người th́ ḿnh lại đi theo xu hướng giảm tiết tất cả?
Chiều nay ḿnh đi dọc theo con phố từ nhà sách Khai Trí sang nhà sách Nguyễn Huệ. Ḿnh thấy khoan khoái khi thả bộ một ḿnh như vậy giữa trung tâm Sài G̣n. Nh́n khách bộ hành là một sự lư thú. Nghe người khác nói tiếng Anh với ḿnh và mỉm cười với ư nghĩ "h́nh như ḿnh không giống người Việt Nam" cũng là một sự lư thú.
Ḿnh vừa recover được danh sách liên lạc lưu trong hande. Ḿnh thấy một số điện thoại quen tưởng đă mất theo chiếc phone cũ. Bấm phím gọi. ".../Sorry, this phone is not allow". Mới đó mà 7 tháng 03 ngày.
Xmas is coming. Nhớ Tùng mùa Giáng Sinh 2008.
Chủ Nhật, tuần II, tháng 12, 2010
da1uhate
member
REF: 581722
12/19/2010
Ḿnh đă đọc xong “Tận Cùng Thế Giới”. Kết cuộc không quá đỗi nặng nề nhưng ḿnh khóc. Khóc ở đoạn “người đàn ông 35 tuổi mệt mỏi ly dị” hát bài Danny Boy khi nằm bên cô t́nh nhân trong những tiếng đồng hồ cuối cùng trước khi bị mất ư thức hệ nguyên thủy. Cái chết được báo trước và người ta lúng túng, hụt hẫng.
Ḿnh thích nhân vật “người đàn ông 35 tuổi mệt mỏi ly dị” đó. Anh ta quá cô đơn. Cô đơn đến nỗi anh ta thấy ḿnh hạnh phúc khi được cô đơn. Anh ta có nỗi cô đơn không thể diễn tả thành lời, không thể bật khóc. Anh ta không cô đơn v́ anh ta ly dị: “Hai người có thể nằm chung giường nhưng khi nhắm mắt lại th́ họ lại cô đơn”. Chính xác là vậy. Sự cô đơn trong tâm hồn mỗi người, nếu bằng một cách nào đó, nó sống mạnh mẽ th́ không có cách ǵ để chia sẻ ngay cả với người thân yêu nhất.
“But if you come and all the flowers are dying,
If I am dead, as dead I well may be.
You'll come and find the place where I am lying,
And kneel and say an "Ave" there for me.”