| 
        
        
          
            | 
              
              
                
                  | 
           
                    
                      | 
                      
                               utot91
                      member
 
 ID 65072
 11/25/2010
 
  
 
 | Chuyện đời tự kể... 
              
 Các bạn Nhịp Cầu Duyên ơi, Út xin mở topic Chuyện Đời Tự Kể, mời các bạn vào đây để cùng chia sẻ những câu chuyện của cuộc đời các bạn nhé!
 
 
 
 
   
						
						Alert webmaster  - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 |  
                      |  |  
                      | 
                       utot91
                      member
 
 REF: 578058
 11/25/2010
 
 
 |              
 Cây viết cho em tôi
 
 Năm ấy nhà tôi nghèo lắm. Tôi nhớ, gia đ́nh 6 người của tôi chỉ dùng chung 1 nồi cháo trắng với muối. Có ngày ăn ba lần, có ngày chỉ ăn hai lần mà thôi. Ba mẹ tôi làm việc cả ngày vẫn chỉ đủ trả tiền nhà, cái nhà không lớn hơn cái pḥng 13 m2 của tôi hiện tại. Tối nào mẹ tôi cũng thấp đèn làm khuy, mai giao đồ cho khách. Chị em tôi ngồi chung quanh chia ánh sáng học bài.
 Em trai tôi mê viết từ nhỏ, bất cứ là viết ch́, viết bille hay viết mực, nó đều ngắm hàng giờ không chán.
 Một hôm tôi và em tôi đến nhà một người bạn chơi. Lúc về, tôi phát hiện em tôi mân mê vật ǵ trong túi. Th́ ra cây bút ch́ có h́nh Mickey. Tôi mắng em tôi : Sao em lại ăn cắp, ḿnh nghèo mà c̣n ăn cắp th́ ai mà ưa, đem trả lại mau.  Em tôi rưng rưng khóc nh́n cây viết thèm khát rồi đem trả lại cho chủ.
 Lúc đó tôi vừa giận em ăn cắp vừa giận gia đ́nh ḿnh sao nghèo quá để em ḿnh thiếu thốn thế. Tôi muốn ôm em tôi vào ḷng mà hứa rằng : rồi chị sẽ mua cho em hết những cây viết mà em muốn. Đó là cái ôm mà tôi nợ em tôi mà không bao giờ trả được.
 
 Paris lúc này bắt đầu giăng đèn màu chuẩn bị đón giáng sinh. Tôi dừng chân trước một căn tiệm nhỏ, cây viết h́nh Mickey trước mặt, tôi thầm gọi tên em tôi, nghẹn. Tôi trả cô bán hàng 13 euros. Cô hỏi tôi có cần gối quà không. Tôi gật đầu.
 
 Dù em tôi giờ không c̣n nữa, nhưng mỗi năm vào mùa giáng sinh, tôi tỉ mỉ chọn một cây viết đẹp nhất cho em tôi. Đây là cây viết thứ 13, 13 lần chị ôm em vào ḷng trong mộng đẹp...
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       tiendaoduy
                      member
 
 REF: 578062
 11/25/2010
 
 
 |              Út à, chuyên em kê súc dông quá. Cho anh dc se chia nôi nhö thüöng câu em cuå em nha.
 
 Út giâù t́nh cåm quá, em là ng sông nôj tâm và rât nhay cåm dó.
 
 Chúc em dat moj üóc mö nhü cô bé lo lem nha!!!
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vitbuocno
                      member
 
 REF: 578236
 11/26/2010
 
 
 |              Câu chuyện của Út thật là xúc động, đọc xong buồn quá, Vịt ước chi Út trả được cái ôm nợ đó cho em trai của Út, và những cây bút ch́ mua tặng cũng đến được tay em của Út, thương Út quá.
 
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vudinhthi
                      member
 
 REF: 578242
 11/26/2010
 
 
 |              Hi Út, chuyện Út kể nghe mủi ḷng.
 Anh Thi cũng kể chuyện này cho Út nghe :
 
 Hẹn người chưa quen
 Sau khi để lại lời nhắn trong họp thư cô ấy, tôi lái xe vèo qua pháp. Tôi hẹn cô 7 giờ chiều. Lúc tôi đến nơi hẹn th́ c̣n những 1 tiếng 30 phút. Tôi ngồi đợi ở quán càfé gần đó, chọn một nơi có thể nh́n tổng quát và nhận ra đầu tiên khi cô xuất hiện. 6h30, tim tôi đập mạnh. Mắt tôi không dám chớm, sợ không nh́n thấy dáng ai đến. 6h45, tôi phốc đứng dậy. Đi ra chổ hẹn, đợi. Người qua người lại, có một cô tay cầm bó hoa. Tôi tự trách ḿnh đi vội không mua ǵ tặng cô làm quà gặp đầu tiên. Tôi nh́n hết người này đến người khác. H́nh như cái nh́n của tôi làm mọi người bực ḿnh. Tôi tự nghĩ, nếu mà nh́n kiểu này chắc l àbị ăn đấm quá ! Và như một tia sáng len đến : cô ấy người việt nam mà. Một hồi lâu sau, có một cụ bà người á châu đi ngang, biết là không phải, vậy mà tôi cứ nh́n nh́n. Lát sau có một ông xồn xồn... Người á châu bên này không nhiều lắm.
 Bụng tôi bắt đầu kêu ùng ục, tôi nh́n đồng hồ, gần 9 giờ. Vừa bực vừ tức. Bực v́  bị cho leo cây, tức v́ ngu. Một gốc trong tim tôi c̣n nuôi hy vọng. Tôi trở lại nơi quán cáfé khi nảy, gậm bánh ḿ với chai bia, mắt không rời chổ hẹn.
 Người qua kẻ lại, gió, lá rơi, buốt. Tôi đưa tay kéo cổ áo. Anh bồi bàn thở dài bảo tôi quán đóng cửa. Như muốn chia sẻ nỗi buồn với tôi anh hỏi : ông đợi bạn gái ? Tôi gượng cười lắc đầu : không, tôi đợi người chưa quen.
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       tennhaque
                      member
 
 REF: 578243
 11/26/2010
 
 
 |              
 Ngày Tạ ơn
 
 
 
 Mưa bắt đầu rơi .
 Những cơn mưa thu làm trời đất trở lạnh hơn
 Qua khung cửa sổ ,duới ngon đèn đuờng  mù mờ
 những chiếc lá nối nhau bay vèo trong gió
 Sáng mai chúng sẽ nằm im   và úa rửa theo thời gian
 Vĩnh viễn không bao giờ
 Không bao giờ trở lại
 Hắn thở dài xa xót có cái ǵ  ngèn ngẹn –
 Môt nỗi muộn phiền , chút đắng cay hắn lẩm bẩm
 Xin lỗi – xin lỗi
 
 
 Tự trong tiềm thức
 Giọng  nguời đàn bà  nhỏ nhẹ pha chút hờn dỗi của đứa trẻ con
 Lại khất
 Gớm sao mừ luời thế
 Hắn hề hề
 nhanh mừ - ba muơi giây
 
 
 Ba muơi giây cho một tấm ảnh
 Hihi hắn chỉ nói phóng đại ,nói cho qua việc
 Ai mừ lai đi  vẽ nguoi c̣n sống chung với nguời đă mất bao giờ
 Hắn không di đoan lắm ,song thấy hơi kỳ kỳ
 Hơn nữa hứng lai là cái điều kiện ắt có và đủ cho 1 con nguời như hắn
 ..
 Đêm ấy
 17 tháng 01 năm 2010
 tư nhiên hắn không thể nào nhắm măt
 chằng biết ma xui quỷ ám thế nào cặp măt cứ trơ trơ như hai ngọn đèn pha .Lấy giấy và bút hắn băt đầu nguyệc ngoạc .
 Hắn đắm ch́m trong khung cảnh Hà Nội cổ xưa
 Nguời con gái vấn tóc , đeo kiềng và nguời con trai thật cao lớn
 Căp mắt toát ra đầy vẻ  cuơng nghị
 Cuời khoái trá
 Đẹp đôi đấy chớ ...
 Chỉ mới là nét phác ,song hăn nghĩ Nguơi đàn bà ắt hẳn vui lắm
 
 
 Tiếng rầm rập ,nhưng buớc chân thật mạnh phá tan màn suơng 3h sáng khuấy động cả bầu không khí tĩnh mịch
 Hăn nh́n xuống đuờng
 Xe cấp cứu quay đèn sáng rưc một góc trời
 Hắn buông bút phản ứng tư nhiên hắn lao xuống cầu thang
 cửa mở sẵn hắn hét lên
 Mẹ ơi !
 Nguời đàn bà đă nằm bất động
 hắn ôm chầm ,cắn chăc môi ,nhưng gịng lệ vẫn chảy dài trên môi má
 những đồ đạc trong pḥng quay cuồng trong mắt hắn
 những âm thanh vang vẳng bên tai
 -	Mẹ ơi – sao Mẹ đi không lời nhắn nhủ
 -	Mẹ ơi - Mẹ giận tui con sao Mẹ
 -	Lời nguời anh ,lời nguời chi dâu hay chính ḷng hắn đang nói ????
 
 
 gần 1 năm rồi bức ảnh cũng đă xong từ lâu nhưng chẳng c̣n ai có ḷng ngắm
 chỉ có ḿnh hắn vưà nh́n vừa lầm bẩm như nguời bi Chú
 Đêm nay hắn cũng lai thức sáng đêm
 thức chẳng biết làm ǵ ???
 Duờng như dạo này hắn hay bi mất ngủ
 Gịng đời trôi lặng lẽ Xuân đến ,Hạ đi trời nắng rồi mưa
 tất cả thay đổi theo tuần hoàn của trời đất
 Chỉ có muộn phiền  măi măi ở lai cùng hắn
 Ngày lễ tạ ơn chưa bao giờ buồn như đêm nay
 
 --
 Hắn uể oải châm một nén nhang ,cắm truớc bức h́nh song thân
 hắn làm dấu thánh vội vă   ,những tia nắng bắt đầu lấp ló
 Bên song cửa ..gió vẫn đưa từng chiếc lá ĺa cành
 
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       utot91
                      member
 
 REF: 578775
 11/30/2010
 
 
 |              
 Út cám ơn anh tiendaoduy, chị Vịt, anh đẹp dzai và anh Tennhaque ghé nhà Út chia sẻ và tâm sự.
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       utot91
                      member
 
 REF: 578897
 12/01/2010
 
 
 |              
 Cái bóng của bạn tôi
 
 Tôi muốn viết về bạn tôi nhưng mỗi lần đưa những ngón tay xuống bàn phím lại không biết bắt đầu từ đâu. Chắc v́ chúng tôi quen nhau, thân nhau rồi xa nhau không có điểm bắt đầu và cũng không có điểm kết thúc. Có bao giờ các bạn nhớ lại từng chi tiết một ḿnh quen một người nào đó ở đâu, bao giờ, trong trường họp nào không. Không hiểu sao tôi không c̣n nhớ rỏ lắm ngày chúng tôi quen nhau.
 
 H́nh như chúng tôi quen nhau v́ màu sắc. Bạn tôi rất thích màu trắng. Tôi th́ ngược lại, màu trắng tinh khiết quá đối với tôi, với quăng đường tôi vừa trải qua, nên màu đen họp với cuộc đời tôi hơn. Nhưng tôi rất thích nh́n bạn tôi trong bộ đồ màu trắng, thơ ngây, vui tươi, đài cát, như cái tên của bạn.
 
 Có lần chúng tôi đùa nhau, tôi màu đen, bạn màu trắng, tôi là cái bóng của bạn. Vâng, tôi vui vẻ, tự nguyện làm cái bóng của bạn tôi.
 Cuộc đời đưa đẩy chúng tôi làm chung một công ty, v́ là hai chi nhánh khác nhau, nên tạo điều kiện chúng tôi hổ trợ nhau.
 
 Chắc v́ chúng tôi chơi thân với nhau và lúc nào trang phục cũng trắng đen nên các đồng nghiệp khác hay đùa gọi chúng tôi là "Ombre et lumière" Bóng tối và ánh sáng. Tôi yêu ánh sáng rực rỡ năng động đầy hy vọng của bạn mà tôi không bao giờ có, và bạn tôi h́nh như cũng cần một bóng tối âm thầm nhẹ nhàng của tôi. Cũng như những note nhạc piano trắng đen cần có nhau hoà điệu nhạc.
 
 Một hôm bạn tôi nói : Nếu không c̣n ánh sáng th́ bóng tối sẽ ra sao ?
 Tôi cũng đùa theo : Nếu không c̣n ánh sáng th́ không c̣n bóng nữa, th́ tôi nhập vào bạn...
 Bạn tôi quay lưng, vai rung rung : ḿnh là linh hồn của nhau, măi măi và măi măi...
 Đó là lần đầu tiên tôi thấy bạn tôi bước một chân vào bóng tối cuộc đời...
 
 Sau một ngày làm việc mệt nhoài, tôi ôm chồng hồ sơ, miệng không ngới lầm bầm : con khỉ này biến đi đâu mất, bỏ bê công việc, làm ḿnh làm thế muốn chết luôn... Tiếng điện thoại reo. Trả lời xong, tôi liếc nh́n đồng hồ, đă hơn 1 giờ khuya. Khoác nhanh cái áo tôi vội lái xe đến chổ hẹn rước bạn tôi về nhà. Đó là lần thứ nh́ tôi cảm thấy mất đi ánh sáng thân quen. Dường như bạn tôi bước thêm chân nữa vào bóng tối, bóng tối mà tôi chỉ muốn dành riêng cho tôi, nơi đó không sứng đáng với bạn tôi.
 
 Hôm ấy trong giấc mơ, tôi đă gào thét xua đuổi bạn tôi không được bước vào con đường đen tối của tôi. Cái gào thét nhu nhược, không thốt nên lời ở ngoài đời thật.
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vudinhthi
                      member
 
 REF: 579665
 12/06/2010
 
 
 |              Hi Út, lâu ngày gặp lại sao anh  thấy Út càng ngày càng ảm đạm.
 Đề tài này buồn quá Út ơi. Anh, anh thích Út kể chuyện vui, chuyện ngụ ngôn hơn.
 Tự dưng anh thấy có phần lỗi đă mang buồn đến nhà Út.
 Nếu bạn Út có thể biết được điều này, chắc là cô ấy cũng buồn lắm.
 Thôi Út này, nghe anh nói chân thành này, cứ để cô ấy ra đi, yên nghỉ, là kỷ niệm đẹp, hứa !
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       utot91
                      member
 
 REF: 579691
 12/06/2010
 
 
 |              
 Chào anh,
 C̣n Út, lâu ngày gặp lại anh Út thấy anh đẹp dzai hiền hơn... như mới xuống núi í. Anh có làm ǵ để Út giận anh đâu. Chỉ là... anh không gặp được người anh t́m thôi. Anh buồn, Út buồn theo, rồi người ta cũng buồn nữa,...
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       thynguyen81
                      member
 
 REF: 579726
 12/06/2010
 
 
 |              Chào bạn Utot!Chào anh Thi!
 Ghé nhà thăm bạn,đọc những câu chuyện này mún khóc quá.Bạn sống thật nội tâm.TN cũng mún góp cùng bạn đôi câu chuyện,nhưng giờ TN bận rùi.TN sẽ trở lại.
 Chúc bạn và anh Thi an vui hơn!
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       utot91
                      member
 
 REF: 579790
 12/07/2010
 
 
 |              
 Út cám ơn Thynguyen ghé thăm Út. Hoan ngên những câu chuyện của Thuynguyen góp cho topic thêm phong phú. Út đợi đó nha.
 
 Út rất thích 4 câu này của Thuynguyen :
 Con dồn lo toan thành khối.
 Đưa trên vai mẹ nửa đời.
 Con đi sân người dăi nắng.
 Một ngày về lại hong mưa.
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       thynguyen81
                      member
 
 REF: 579791
 12/07/2010
 
 
 |              Ít việc ngồi hành tội cái máy chờ đến giờ đón Bông tan học. Tn chạy vào đọc tâm sự của Utot. Buổi sang TN vội vàng hông xem kỹ,giờ ṿng lại đọc những ḍng Huynh Quê viết mún khóc quá nà.Huynh Quê sống thật nội tâm.Đúng là trong hoàn cảnh con chữ chở t́nh người viết.
 Muội mong Huynh an vui.
 Chúc chủ nhà và quan khách mạnh khoẻ.
 Utot ơi ḿnh trở lại sau nhé.
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       utot91
                      member
 
 REF: 579794
 12/07/2010
 
 
 |              
 Cái chià khoá xe
 
 "Học là rửa cái nhục đói nghèo", tôi không c̣n nhớ ai đă nói câu này, nhưng câu nói này có thể tả được ư chí của tôi năm đó. Quyết định ra đi, bỏ bố mẹ và các em ở lại, điều mà tôi không bao giờ nghỉ là làm được, thế mà tôi cũng ra đi... theo người.
 
 Ôi cái mộng tiến thân, cái suy nghĩ "vọng ngoại" mà đến giờ, nhiều lúc, tôi cũng tự hỏi là có đúng hay không, hay đúng ra phải nên nói là : có đáng hay không. V́ trên đời này, h́nh như không có ǵ mà gọi là "trên trời rớt xuống" cả. Tôi không phải là một người hay mơ mộng nên dù ra đi với những suy nghĩ rất ư là thực tế, tôi vẫn có lúc hụt hẫn nơi xứ người.
 
 Nơi đây, tôi học chữ thực tế, phũ phàng vuốt dần sang đau thương nhưng đồng thời tôi cũng hiểu và cảm nhận được chữ cố gắng, và nhất là "chỉ ḿnh mới thương ḿnh". Lúc đầu th́ tôi trách người, trách đời, trách hoàn cảnh. Dần đi, một ngày sáng trời, tội tự dưng ngộ ra là dù sao đi nữa th́ cuộc đời vẫn tiếp tục, với hoặc không có ḿnh. Một là bị thời gian bỏ quên trong một xó, hai là chạy rượt theo thời gian... t́m đường sống cho riêng ḿnh.
 
 Cố gắng nào cũng được sự đền bù. Sau không ít mất mát. Tôi ngoi ra khỏi mặt nước và thở. Tôi vừa học vừa làm, tôi không c̣n biết là một ngày ngủ được bao nhiêu nữa cho đến lúc em trai tôi sang.
 
 Hai chị em mướn một căn hộ gần trường học và việc làm để tiện bề thay phiên nhau học và làm. Một hôm em tôi bàn đầu tư một chiếc xe quèn để có thể đi giao hàng may cho những người việt ở ngoại ô kiếm thêm tiền. Thế là hai chị em để dành tiền học lái xe và mua được một chiếc xe mà chị em tôi hay đùa "tùy hứng", nó muốn chạy th́ chạy không th́ thôi, tôi nhớ lúc đó chúng tôi mua lại không quá 1 000 quan (150 đô bây giờ). Cuộc sống của hai chị em tôi khó khăn nhưng rất hạnh phúc. Đầu tháng th́ có đồ ăn, chừng 20 trở lên là ăn ḿ triền miên. Có nhiều lúc em tôi mơ : ước ǵ có ai đến nhà thăm ḿnh, tay cầm bịt gạo, tay cầm con gà chị há...
 
 Hôm đó c̣n tuần nữa là Giáng sinh, ngoài trời đổ tuyết trắng xoá. Ông tự gọi điện thoại nhờ tôi rước dùm ngoài gare xe lửa, v́ hết bus. Ông Tư sống cách nhà chúng tôi 3 con đường, ông chỉ một ḿnh. Các con ông đều ở xa, nên ông xem chị em tôi như con cháu. Lúc mới đến đây, ông đă giúp đở cho chị em tôi rất nhiều. Tôi nh́n ra đường, tối mịt. Đèn đường sao không có. Em tôi nói : chị không nhớ, mairie đă bỏ giấy bảo là sửa chữa ǵ đó sao, h́nh như là hôm nay.
 Thôi để em đi cho.
 
 Tiếng rưởi sau, tôi điện thoại cho ông Tư, tôi thở phào khi ông Tư nhấc máy : nó đưa ông xuống xe là quay về liền. Nó nói con đợi nó về ăn cơm.
 Tôi đâm lo. Tôi chạy ra cửa sổ nh́n xuống đường. Vẫn không thấy ǵ. Tôi choàng cái áo chạy ra cửa với cái đèn pin. Lần đến nơi đậu xe thường ngày. Tôi vừa đi vừa gọi tên em tôi. Đèn rọi sáng chiếc xe quen thuộc. Tôi gọi em tôi to hơn. Có vật ǵ chạm chân tôi. Tôi xụp xuống. La thất thanh.
 
 Bác sĩ kêu tôi vào pḥng cấp cứu. Chỉ bàn tay em tôi đang nắm chặt một vật ǵ đầy máu. Tôi ôm tay em tôi gở từng ngón tay một đă cóng, cái chià khoá xe !
 Vâng cái ch́a khoá của chiếc xe mà chị em tôi mua không quá 1000 quan, cái chià của cái xe đă giúp chị em tôi sống qua ngày nơi xứ lạ.
 
 Và em tôi đă ra đi để lại cho tôi cái xe vô tri vô giác.
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vudinhthi
                      member
 
 REF: 579813
 12/07/2010
 
 
 |              Út ơi Út à, đọc chuyện Út kể buồn quá. Lúc đầu anh nghĩ chỉ là chuyện kể, nên an tâm phần nào, nhưng suy nghĩ lần 2, th́ tựa topic là "chuyện đời tự kể " xong tự nhiên anh Thi nổi da gà.
 Đôi lúc anh cũng tự hỏi : ra đi bỏ lại gia đ́nh, bạn bè đổi lại ḿnh được ǵ,  có đáng hay không ? Hay chỉ có cái marque Việt Kiều mỉa mai ?
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       utot91
                      member
 
 REF: 579884
 12/08/2010
 
 
 |              
 Anh đẹp dzai đa sầu đa cảm ghê hén.
 Bên anh có tuyết không ?
 Paris tuyết trắng, đẹp nhưng lạnh.
 
 
 Có một bài thơ Út nhớ nói về tuyết Út đă đọc, không nhớ là của ai, đọc anh nghe nha :
 
 
 Ngàn dặm tôi đi - ĺa đất Mẹ
 Thiên Đường đă mất - một quê hương !
 Bao năm luân trải đời lưu lạc...
 Nh́n Xuân tuyết phủ - nỗi đoạn trường !
 
 Quê người ấm lạnh niềm trăn trở
 Biết ngỏ cùng ai trải tấm ḷng ?
 Cố hương xa lắc - mười phương nhớ...
 Ẩn hiện đồi thông dưới tuyết trong.
 
 Tuyết rơi... rơi tiếp chừng không dứt ?
 Toả khắp không gian trắng một màu...
 Nhà ai bếp lửa c̣n thao thức
 Có chạnh niềm riêng... tóc bạc phau !?
 
 Tôi ḷng vẫn nén cơn sầu hận
 Gượng nói cười vui với thế nhân !
 Cuộc sống dư thừa - dù đă sẵn ;
 Nhưng không bù đắp một đôi phần !..
 
 Tuyết trắng - đêm Xuân vừa trở giấc
 Nghe buồn dào dạt nhớ Quê Hương :
 Cố quốc xa rồi ! - Đời lữ thứ...
 Tôi đi t́m măi một... Thiên Đường !..
 
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vitbuocno
                      member
 
 REF: 579891
 12/08/2010
 
 
 |              Út à, đọc chiện và nghe thơ Út pót lên thấy phảng phất một nỗi buồn nè, cuộc đời có nh́u chiện thật là buồn, nhưng cũng c̣n có những chiện vui nữa Út à, níu có thể được th́ Út pót cả những kỷ nịm dzui nữa nha Út, đừng bùn nh́u quá hén Út à, dzui lên chút nha Út.
 
 
   
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vudinhthi
                      member
 
 REF: 579919
 12/08/2010
 
 
 |              Út ơi,
 Vịt nói đúng đó, kỷ niệm cũng có kỷ niệm vui mà Út
 
 Bông Tuyết Trắng
 
 Anh đi trong phố mùa đông
 t́m hái cho em bông hoa ngày sinh nhật
 hoa không có biết làm sao anh hái
 khi một trời tuyết đổ xuống mênh mông
 
 Sao em sinh giữa mùa đông
 để thấy quanh em bông hoa nào cũng buồn
 bông tuyết trắng rơi từ trời xa vắng
 vỡ tan tành trong men trắng trắng tay
 
 Rồi từ đó mỗi mùa xuân tới
 anh chắt chiu từng cánh hoa rơi
 dành dụm cho em khi mùa đông tới
 kỷ niệm em ngày mới ra đời
 
 Ngô Thy Vân
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       utot91
                      member
 
 REF: 581146
 12/16/2010
 
 
 |              
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vudinhthi
                      member
 
 REF: 581922
 12/21/2010
 
 
 |              Chào mọi người, chào Út,
 Bị kẹt bên này mấy hôm nay v́ nạn tuyết, lại ngổn ngang tâm sự, anh Thi vào nhà Út kể chuyện đời.
 
 Không biết là Đức Huy có thật sự bỏ quên con tim ở Paris khi viết bài hát đó không, nhưng tôi th́ h́nh như đă bỏ cả tâm hồn từ khi bước chân đến Paris. Cho nên khi nghe "nhỏ em" của bạn mời sinh nhật là tôi vội vàng chạy sang. Nghe dự báo thời tiết nói Paris sẽ phủ 20 cm tuyết trắng, tất cả các xa lộ đều kẹt, đ́nh xe, cho nên chiều thứ năm tôi đă vèo sang đây rồi, mặc cho ông chủ mặt mài như cái gáo đờn.
 Khỏi nói th́ ai ai cũng biết, động cơ thúc đẩy đó ở nơi một người con gái. Không cần chê khen, tôi tự biết là ḿnh mê gái.
 Cô gái sinh nhật rất là sinh đẹp và nhiều bạn, việt nam có, tây có. Thấy tôi lặng lội từ Genève sang th́ ai cũng xầm x́ : cái thằng này kết con L nhà ta rồi ! Đây là lần thứ nh́ tôi bước chân vào căn nhà này, lần trước cũng nhiều bận rồn ồn ào.
 Tôi chào qua loa mọi người. L đem đến mời tôi ly kir. Tôi nâng ly cho giống mọi người, nói nói cười cười mà dạ hơi buồn buồn.
 
 Bỗng có mộ câu hỏi làm tôi chú ư : mấy giờ rồi mà TT chưa đến ?
 Một câu trả lời : tuyết rơi nhiều quá, không biết là có bus không ?
 Tôi vụt miệng làm mọi người ngơ ngác : ở đâu, tôi đi đón cho
 Tôi quên mất là tôi từ xa đến, lạ đường đi nước bước, tôi gượng cười nói gở : nếu ai đó biết đường th́ đi chung...
 Một anh  nh́n tôi cười : để tôi phone xem
 Mọi người lại ồn ào trở lại, chỉ có trong đầu tôi là trống rỗng.
 Vài phút sau anh ấy trở lại bảo : TT đang đến, đi xe với bạn nên không sao
 Tôi thắc mắc : cô ấy không có xe riêng à
 Anh xề xoà : con gái mà, đâu có dám lái xe trời này
 Tự dưng tôi thấy bất an.
 Như đọc được suy nghĩ của tôi anh hỏi : anh quen với TT à ?
 Tôi nói dối : không quen, thấy con gái mà chờ xe giờ này th́ nguy hiểm
 
 (c̣n tiếp, chút về viết tiếp)
 
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vudinhthi
                      member
 
 REF: 581927
 12/21/2010
 
 
 |              Thật ra th́ tôi chưa quen cô ở ngoài đời, chỉ quen nhau trên diễn đàn.
 Tôi đang mông lung với suy nghĩ, không biết cô ấy như thế nào, có cọc cằn khô khan hay thùy mị nết na...v.V.v. th́ chuông cửa reo. Phản ứng tự nhiên tôi lùi về phía sau hai bước, nhưng vẫn thấy rơ người mới vào. Cô tươi cười bắt tay những người chưa quen, tự giới thiệu : chào anh, tôi là TT... Và bises (theo kiểu người pháp) những người cô quen : khỏe không, lâu không gặp,...
 Tôi cố giữ b́nh tĩnh khi cô đến trước mặt tôi, tôi định nói một câu ǵ đó thân mật th́ cô đưa tay : chào anh, tôi tên TT. Tôi thất vọng bắt lấy tay cô, giữ yên trong ḷng bàn tay tôi cố ư tạo một giây phút thân mật hơn câu cô vừa nói. Tôi bóp nhẹ tay cô nói : chào TT, Vũ Đ́nh Thi
 H́nh như tôi bắt gặp vẻ bàng hoàng trong mắt cô. Một bàn tay to tướng ch́a đến giữa hai chúng tôi :
 Bonjour, Philippe.
 Tôi miễn cưởng buôn tay cô ấy ra : Bonjour, Thi
 Tôi bực bội hơn khi thấy trước mặt tôi một anh tây cao ráo, đẹp trai, lich thiệp. Tại sao cô ấy không giới thiệu anh bạn ? Anh ấy là bạn trai ? Là chồng ? Bao nhiêu là câu hỏi làm tôi quay cuồn.
 Anh bạn khi nảy tới vổ vai tôi : làm ǵ mà khai cả tên lẩn họ vậy cha nội ? Ừ đúng rồi, tại sao vậy ? Thông thường th́ người ta chỉ giới thiệu tên. Tôi nhấp một ngụm rượu cố ư không trả lời câu anh ta hỏi : cô ấy có chồng tây ?
 Anh cười cười, đưa một ly kir về phía TT : Em uống kir ?
 Cô cám ơn, nhưng lấy ly kir đưa cho anh bạn người tây.
 
 L đưa tay xin một phút im lặng cám ơn mọi người đến dự sinh nhật L, và mời mọi người sang pḥng ăn bên cạnh bắt đầu nhập tiệc.
 Dỉ nhiên là nhiều lúc ông trời không toại ḷng người, tôi ngồi cách xa, quá xa cô ấy để gợi chuyện, chỉ lâu lâu, bốn mắt chúng tôi chạm nhau, tôi muốn nói nhiều, nhiều lắm nhưng tôi không phải Dương Hóa trong anh hùng xạ điêu để có thể nói chuyện qua tư tưởng với Tiểu Long Nữ...
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vudinhthi
                      member
 
 REF: 581936
 12/21/2010
 
 
 |              Ăn uống xong mọi người dọn bàn sang một bên mở boom. Tôi t́m TT nhưng không biết cô biến đi đâu mất. Nhất định tôi phải hỏi cô ta một vài thắc mắc, nhất định để cô ta phải nhận ra tôi và nhất định... nhất định là hôm nay tôi phải biết ra sự thật.
 T́m hoài không thấy, tiếng nhạc ồn ào làm tôi ngộp ngạt, tôi rót ly cognac, bước ra sân hút điếu thuốc.
 Anh cho tôi xin miếng lửa
 Tôi xoay lại phía sau bật quẹt : ...e...m... em hút thuốc ?
 Cô không trả lời, đưa tay lấy quẹt, đốt một cây nến.
 Cám ơn
 Anh c̣n tưởng em muốn hút thuốc
 Và anh định mời tôi 1 ly rượu, phải không ?
 Em uống cognac, anh vào lấy
 Tôi định bước chân đi th́ giọng cô ấy lạc đi : cám ơn anh, tôi không uống rượu
 Tôi nhớ những bài thơ cô ấy làm nghe nực nồng mùi rượu và khói thuốc.
 TT
 Philippe thân mật với cô :
 Anh đưa em về nhé
 Tôi nói nhanh bằng tiếng việt như cầu khẩn :
 Đừng về
 Anh ấy nói ǵ thế ?, Phlippe nghi ngờ Hai người quen nhau à ?
 Không
 Đúng, tôi không suy nghĩ.
 TT cười thành tiếng nói với Philippe bằng tiếng tây :
 Anh ấy là bạn của bạn em. Cho em thêm 5 phút
 Philippe nh́n tôi do dự rồi bước vào trong.
 Tôi hỏi ngay như sợ không c̣n th́ giờ nữa :
 chồng em à ?
 Cô ấy thở dài : Không. Anh Thi này, anh nhầm tôi và một người bạn khác. Rồi cô bỏ ra ngoài cửa chính. Tôi chạy theo : không, anh gọi em là TT mà
 
 Đúng vậy, tôi gọi em là TT chứ đâu có gọi là nickname trong diễn đàn đâu, chứng tỏ tôi hiểu rơ em là ai, và tôi không lầm giữa hai người. Sao em không chịu hiểu cho tôi. Ḿnh là bạn không được sao ?
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vudinhthi
                      member
 
 REF: 581953
 12/21/2010
 
 
 |              Đ́nh Thi chúc cả nhà giáng sinh vui nhiều. Chúc Út nhiều điều ước được thực hiện.
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       vudinhthi
                      member
 
 REF: 591467
 03/03/2011
 
 
 |              Hi Út,
 Anh Thi lại vào nhà Út tâm sự, anh thích nơi đây, yên tĩnh và sâu lặng. Nhất là bản đề : chuyện đời tự kể, vào tâm sự vài câu, ra tâm hồn sản khoái hơn. Chắc anh Thi phải abonner văn pḥng spy này quá.
 
 Tôi đến thăm em
 
 Qua một số người bạn, tôi biết mấy tuần nay cô ấy không khỏe lắm, vẫn c̣n nằm trên vườn bệnh. Tôi rất muốn đến thăm cô nhưng ngại. E ngại không phải là tính bẩm sinh của tôi. V́ một người con gái, có chai mặt chút cũng chẳng sao, nhưng lúc này hơn lúc nào hết, tôi sợ cô không được vui khi thấy cái bản mặt nhăn nhó của tôi. Cho nên tôi phải viện bao nhiêu là lư lẽ và gọi mấy đứa bạn bên Paris để mong có chút tin về cô.
 
 Tối thứ sáu vừa qua, tôi trằn trọc miết không sao ngũ được nên quyết định lái xe vèo sang Paris. Đến nơi th́ trời hừng sáng. Tôi đậu xe cách nơi cô ở chừng 100 m. Và tôi đă ngồi trong xe suốt mấy tiếng đông hồ không dám ra ngoài. Nghĩ tức cười, 800 cây số th́ dám đi, nhưng c̣n chỉ 100 m th́ không dám nữa. Tôi nghĩ măi mà không nghĩ ra cớ ǵ để bấm chuông cửa nhà cô. Đầu tôi nặng trĩu. Tôi nhắm mắt chút cho đỡ mệt.
 
 Tiếng chó sủa làm tôi tỉnh giấc. Đồng hồ chỉ 11h16. Tôi nh́n chung quanh, phía trước có nơi buôn bán nhỏ. Ư nghĩ có ly càfé lúc này th́ tuyệt, nên tôi lấy cái áo khoác, đi về phía trước. Mặt trời lên cao, bà con đi đi lại lại náo nhiệt. Tôi tỉnh táo hẳn khi nhận ra phía trước tôi một bóng dáng quen thuộc. Tôi chậm bước hơn, v́ không muốn đi qua cô. Cô bước nhẹ từng bước khó khăn, chừng mươi bước th́ dừng lại thở. Phía sau cô, tôi nghe tim nặng như bỏ đá.
 
 Lúc này tự dưng tôi đâm trách cái thằng bạn hay bồ ǵ đó của cô đâu mà để cô đi ngoài đường  một ḿnh như thế này ? Dằn co với bao nhiêu là suy nghĩ, cuối cùng th́ tôi vẫn theo sau cô vào siệu thị nhỏ. Cô chậm răi lấy hai hộp sữa và gối bánh ḿ rồi ra tính tiền. Cái bao đồ ăn không nặng lắm, nhưng đối với cô lúc này như ngàn cân, đường về lại càng khó khăn hơn. Chung quanh, mọi người vẫn qua lại tấp nập không ai để ư đến ai. Ôi có phải các nước văn minh đều thiếu t́nh người như thế. Tôi giận ḿnh, chưa bao giờ tôi thấy ḿnh bất lực như thế.
 
 Tôi nghĩ ra một ư, nên gọi 1 đứa bé trai chừng 10 tuổi đến và nói :
 - Em thấy cô đi đằng trước không
 - Tôi quen cô đó, cô ở số 129...
 - Tôi cho em 10 euros, nếu em giúp cô ấy mang cái túi đồ ăn lên nhà. Cậu bé gật đầu, tôi đưa cậu 5 đồng và tiếp : tôi đua em trước 5 đồng, sau khi xong việc, em trở lại đây, tôi đưa em thêm 5 đồng, nhớ là đừng nói ǵ với cô ấy, ok
 - Ok
 
 Cậu bé ngoan ngoản chạy đến bên cô, nói nói cười cười, và đở lấy cái túi.
 
 
 
 
 |  
                      |  |  
                      | 
                       utot91
                      member
 
 REF: 592911
 03/15/2011
 
 
 |              
 Anh Đ́nh Thi ơi,
 Út thấy anh có khiếu kể chuyện à nha. Romantique !!!
 Không khéo Út mê đọc chuyện anh viết cho mà xem... h́ h́
 
 Tự dưng Út nhớ chuyện hồi nhỏ xíu à xiu, Út kể anh Thi và các bạn nghe nhé :
 
 Hồi đó Út vừa lên 10 tuổi, nhà Út ở Tiền giang, gần sông lạc hồng, nên lâu lâu có mấy anh đi tàu chở hàng hoá ghé sang bến cửu long nghỉ đêm. Không biết v́ quê Út hữu t́nh hay v́ các chị mỹ tho duyên giáng mà các anh thường xuyên ghé và đặc biệt là rất là dễ mến. Dễ mến nhất là tối lại cả xóm ngồi dưới cột đèn, nghe các anh kể chuyện. Các anh kể nhiều chuyện lắm, chuyện đời, chuyện vui, chuyện kiếm hiệp. Út th́ Út mê nhất là nghe chuyện ma. Và cũng thích nhất anh kể chuyện ma... h́ h́...
 
 Lúc đó Út chỉ mong ḿnh lớn thêm vài tuổi thôi. Có lần trong lúc kể chuyện, anh hỏi Út có cây bút ch́ không cho anh mượn, thế là Út vèo về nhà, lấy ra cho anh cây bút ch́ đẹp nhất của Út. Sau đó mới biết là anh viết thư cho chị hàng xóm. Ghét !!! Giận, Út không nói chuyện với anh nữa.
 
 Những lần sau anh đến, Út không thèm nghe anh kể chuyện nữa, nhưng ḷng vui lắm khi thấy anh từ xa.
 
 Th́ rồi Út cũng lớn dần theo năm tháng, thêm 1 năm, thêm 1 năm nữa và lúc Út 13 tuổi,nghe tin tàu anh sắp đến, Út quyết định kỳ này không giận anh nữa. Nhưng mà hôm ấy không có anh.
 
 Lúc Út 15 tuổi, lúc Út đang ngồi bán thuốc lá, t́nh cờ có người đến mua điếu thuốc, Út ngước lên và nhận ra anh. Không biết anh có nhận ra Út hay không, nhưng sau khi nh́n Út hồi lâu, anh trả tiền rồi bỏ đi.
 
 Mắc dịch ! Sau không nhận ra người ta ?
 Hay tại Út nghèo ? Hay Út xấu ? Út rất muốn chạy theo, kéo tay anh lại, .... đ̣i...cây bút ch́. Nhưng chân bị đóng đinh.
 
 Mỗi lần nghe kể chuyện, thấy cây bút ch́ là Út nghĩ đến anh ấy.
 
 Nếu t́nh cờ, anh đọc những ḍng chữ này, th́... Út nghĩ... anh nên trả lại cho Út cây bút ch́ nhé...
 
 
 |  
                      |  |  
                      1 
	 2| 
                       janhd
                      member
 
 REF: 592919
 03/15/2011
 
 
 |              phát hiện
 
 nhỏ em Útít của tui có khiếu viết văn qwúa trời
 
 rất nhí nhảnh
 rất dễ thương
 rất có duyên
 
 và
 
 và
 
 và
 
 phải cái này ko đây trời
 
 
  
 tui giữ trong người mấy chục năm rồi đó nghen
 
 nghe kể chuyện ma hông ??
 
 háhá
 
 
 |   Xem tat ca
							- Xem Tung trang   
                      |  |  
                      |  
                      Kí hiệu:
                       : 
                      trang cá nhân  :chủ 
                      để đă đăng  : 
                      gởi thư  : 
                      thay đổi bài  :ư kiến |  
                      |  |  |  |  |