Xin chào cả nhà. Tiger84 cứ xúi tôi ra biển hoài vậy? Mỗi lần ra biển là mỗi lần gặp nguy hiểm.
Thế rồi ngày khởi hành cũng đến bãi tàu Biên Hòa. Kỳ này có 3 chiếc tàu đi cùng một lúc. Mỗi chiếc tàu chở cũng khoảng hơn 300 người, dưới sự hộ tống của tàu Công An Biên Phòng Vũng Tàu. Tàu VT-666 đi sau đuôi tàu công an rồi đến 2 chiếc tàu kia.
Ông tài công và thợ máy tàu VT-666 dâng lên một nỗi buồn man mác. Từng cơn sóng nhấp nhô, tạo ra một cảnh thú vị trên sông nước về chiều. Nên đã có nhiều người ngồi trên bong tàu nhìn ra hai ven sông để ghi nhận thêm hình ảnh quê hương giờ phút cuối. Hiện giờ chắc gia đình thân nhân của những người vượt biển đang buồn rầu cầu nguyện. Hay là đã nhỏ những giọt nước mắt đầm đìa. Vì sự ra đi chia lìa nào cũng gây ra sự mất mát, liệu rồi đây trong cơn đau đớn đó, họ được đền bù lại những gì ?
Đi chánh thức tuy cái giá của nó mắc nhưng không sợ trên đường ngồi Taxi ra ghe lớn bị bắt. Trong giây phút đó, trên gương mặt mọi người dâng lên niềm vui. Bao nhiêu buồn bực lo âu họ trút bỏ. Có người còn tưởng tượng khi ra tới đảo phải khai báo làm sao. Để cho phái đoàn Mỹ họ tin, rồi bốc đi cho sớm. Tất cả những mánh khóe đó họ đã học từ những người thân, bạn bè đi trước. Vì cái thằng Mỹ dạo nầy tụi nó hỏi nhiều câu láu cá. Dường như tụi nó muốn thăm dò lực lượng quân Cộng Sản tổ chức ra sao mà nó đánh quân đội Việt Nam Cộng Hòa như chẻ tre, chớ không có chỗ nào bị chận lại.
(….còn tiếp…)
lynhat
member
REF: 537947
05/06/2010
Xin chào cả nhà. Câu chuyện của anh Annguyen1 thật là hãi hùng không ngờ nó ặp đến chiếc tàu của anh.
Chị Bông viết rất là hay. Dùng từ giản dị, bình dân, ai đọc cũng hiểu và tưởng tượng ra được hình ảnh. Đó là nghệ thuật viết văn. Không phải ai làm cũng được.
Trên đường đi ra cửa Tiểu ở Vũng Tàu, có gặp nhiều chiếc xuồng, ghe lưới chạy ngang. Ho đưa tay vẫy chào tàu VT-666 với tiếng la trìu mến. Tài công, thợ máy và các hành khách lấy tay đưa lên tỏ dấu chia tay với họ. Có nhiều người đưa tay lên chậm đôi mắt ướt. Một cử chỉ nhẹ nhàng nhưng chứa chan đầy tình thương. Một cuộc vượt biển giữa ban ngày, nhưng trong lòng mọi người rất là đau xót.
Tàu Công An Biên Phòng Vũng Tàu đưa thêm một chập nữa ra biển. Sau đó họ bắn vài phát súng AK-47 chỉ thiên giống như lúc trước như là lời chúc mừng đi bình yên, rồi họ quay đầu lại đất liền. Chạy thêm khoảng một tiếng đồng hồ nữa thì 3 chiếc tàu vượt biển bẻ đi 3 hướng khác nhau. Không biết họ đi đâu, nhưng Tàu VT-666 mục tiêu là đi đến Mã Lai.
Có một thủy thủ vụt cái thùng mũ xuống biển múc nước tát lên ướt cái lái tàu, đó cũng là một việc làm để cầu sự may mắn của bà cậu độ trì khi ghe đi ra cửa, mà đứa đi ghe nào cũng biết việc nầy. Tiếng máy tàu REY 6 cứ nổ đều đều, một vệt khói trắng từ ống bô bắn lên trời liên tục. Tiếng ông chủ ghe biểu mấy đứa thủy thủ, coi có ai khát nước thì bưng đến cho họ. Sau đó ổng biểu tụi nó lo cắt bánh tét, cùng với chả lụa ra chia. Chắc có lẽ họ không đói, chẳng ai đòi hỏi gì cả.
Từng cơn gió thổi riu riu mát rượi làm cho hành khách vượt biển bắt đầu thiu thiu ngủ trong tư thế ngủ ngồi. Có lẽ mấy hôm rày ai nấy cũng thức khuya, chuyện trò từ giã người thân, bạn bè.
Chiếc tàu VT-666 chạy ra tới cửa Tiểu vào khoảng 7 giờ chiều, nước lớn bắt đầu chạy vô mạnh và ngọn gió chướng thổi đánh bạt mũi tàu. Tài công phải tăng thêm tốc lực để cho nó rẽ sóng ào ào lướt đi trên bọt biển.
(….còn tiếp…)
sunrise2010
member
REF: 537951
05/06/2010
Hồi ký Chị Ladieubong đọc thấy hồi hộp wá chừng.
Đến khi mọi người leo lên tàu HK là thấy nhẹ nhàng hẳn!
Hồi ký chuyến đi cuả anh An nghe sợ thật. Sun có nghe người ta nói
thời đó thuyền đi vượt biên phiá Vũng Tàu & phiá nam hay gặp tàu hải tặc Thái
nên người Sài Gòn uà ra ngoài Nhatrang & Phan Thiết để đi.
Bác Lý viết hay lắm...Bác ráng đua cho kịp tàu anh An & tàu chị LDB đi Bác!
Tàu Bác mới có rời Zũng Tàu hà...chưa thấy ngao du gì hết! Sun chờ đọc típ á!
lynhat
member
REF: 538066
05/06/2010
Lúc trươc chị Sunrise2010 đi bằng gì ra khỏi Việt Nam? Nếu đi bằng thuyền, thì gọi là "thuyền nhân". Nếu đi theo diện bảo lãnh bằng phi cơ, thì gọi là "phi nhân".
Vào những tháng gió chướng nầy, chỉ cần ra khỏi cửa đi ra ngoài khơi, thì ngọn sóng sẽ thưa dần. Tài công dặn mấy thủy thủ coi có ai say sóng ói mữa gì hôn. Nhớ cho họ uống nước đường để cho mau lại sức. Nhớ nhắc bà con đừng mở mắt ra, nếu mở mắt thấy sóng sẽ sợ. Ngọn đèn hải đăng ở cửa biển Vũng Tàu chỉ còn là một chấm nhỏ. Gia đình chủ ghe cùng bà con ổng đi khoảng 50, 60 người gì đó.
Màn đêm bắt đầu buông xuống. Xung quanh thân tàu là màn đêm buông phủ. Bóng tối trên mặt biển bắt đầu đe dọa đến táng mạng con người. Tài công biểu một thủy thủ đi xuống khoang tàu coi sóc bà con. Nếu thấy có người nào say sóng chống không nổi thì đưa lên trên buồng lái nằm cho khỏe.
Nhưng có lẽ đêm nay biển động gió chướng thổi vù vù.
tiger84
member
REF: 538067
05/06/2010
Chời ơi !!! Tàu của LyNhat tối ngày cí gặp gió biển ,gió chướng ,gió thổi ù ù ,sóng vỗ dạt dào....
Nóng ruột quá chời...có gặp cướp biển hải tặc gì kg dị ????....có bị đá ngầm đâm tàu ???/...có bị hư máy?????...có bị cá mập tấn công ????....có bị ....?????có bị....có bị.....gì hong dị ???????????hahahahah.........
hoami09
member
REF: 538069
05/06/2010
bác Lý ui , em là "phi nhưn "...
hồi đó ,mấy Anh nhà mén và bạn bè cuả mấy ảnh hay tụ tập nhậu, dùi kể chịn đi vượt biên . Lúc đó mén méc cỡ , hỏng dám ra ngồi nghe ...hic .(sợ bị coi mắt đó mà ...hic ). Tiếc ghê đi . Bi giờ nghe bác Lý , Anh An , chị Bộng kể , thấy hồi hộp ác ...
Mén còn nhớ 1 chiện , mấy Anh ở đảo Singapor bay qua miền đất hưá ...sau khi lênh đênh trên biển 11 ngày , ai cũng giống như con cá cơm phơi nắng. May nhờ mấy thương thuyền vớt ...hic .
Bi giờ mén đi khò . Khi nào tới khúc đi máy bay , mén dô kể cho Anh Tí nghe ha ..
binhminhtoi
member
REF: 538070
05/06/2010
Không biết chuyện của Ladieubong có trở thành chuyện phiêu lưu trên biển 3 tháng không? 14 bốn người vượt biển đó có trở thành 14 thuỷ thủ chuyên nghiệp kg? li kỳ quá...chờ xem. Anh Annguyen1 thì gặp nguy hiểm rồi.. kg biết có bị tổn thất về sinh mạng của ai kg?. Tàu anh Lynhat thì chưa thấy sôi nổi. Chủ tàu rất tốt với hành khách..và thuỷ thủ rất cừ. Không giống như tàu tôi đi.. vừa ra khỏi cửa Gành Hào, thì gặp giông bảo lớn dồi dập chiếc tàu mấy tiếng đồng hồ.Thuỷ thủ ban đầu có được 12 người, sau cơn giông bảo còn lại 4 tên.
Chỉ có bốn người nầy là dân biển thôi còn những thuỷ thủ kia ói mữa mặt mày xanh lè. Tôi và ông anh họ cùng thêm vài người nữa kg bị say sóng, nên được gọi đi tiếp bôm dầu và lo cho những người bị ói mữa. Tàu phải chạy vòng ở hòn khoai (kg biết có phải hòn khoai kg? nhưng nhớ hình như tài công nói là hòn khoai) độ vài tiếng để tránh giông. Khoảng gần khuya thì gió cũng giảm dần và tàu bắt đầu tiếp tục đi...
Chào tất cả mọi người... chúc tất cả vui khoẻ...
lynhat
member
REF: 538246
05/07/2010
Xin chào cả nhà, hì,hì,hì….
Sáng hôm sau tàu VT-666 đã bỏ Côn Sơn khoảng 30 hải lý. Tài công ngước mắt nhìn qua cửa sổ thì đã thấy nó nằm phía bên tay phải, bèn bẻ tọa độ lấy đúng số 180. Khi chạy được nửa ngày thì bắt số 200 nhắm hướng Mã Lai mà trực chỉ.
Vùng biển nầy có lẽ rất bình yên, nên tàu buôn chạy qua lại liền liền. Có lẽ mấy tàu buôn đó đi Hồng Kông hay Thái Lan. Họ treo đủ loại cờ, khiến cho mọi người trên tàu nhìn theo rồi chỉ chỏ. Nhưng dường như mạnh ai nấy chạy, chớ họ cũng không để ý đến tàu VT-666. Tài công đâm ra lo, vì đã có nhiều lá thơ gởi về họ nói. Chỉ cần chạy ra tới hải phận quốc tế, thì sẽ gặp tàu buôn. Nếu họ không vớt, thì họ cũng ngừng lại chỉ đường, rồi cho thêm lương thực chớ không có bỏ đi như vậy.
Bao nhiêu dấu hiệu lạnh lùng đó, tài công cảm thấy lo ra. Ông ta đã thầm đếm trong lòng, là từ lúc ra cửa tới giờ có gặp hơn 20 chiếc tàu rồi chớ đâu phải ít. Vậy mà họ ngoảnh mặt làm ngơ, không có chiếc nào ngừng lại hỏi thăm, chỉ đường như mấy lá thơ từ nơi ngoại quốc gởi về.
Tới lúc đó, tài công mới nhận thấy rằng, tàu VT-666 nó chỉ nhỏ như một chiếc lá đang trôi giữa biển khơi. Mà hồi đậu ở bãi Biên Hòa rước khách, nó giống như một kình ngư để chờ giờ quẩy sóng. Còn ở đây, giữa chốn đại dương sóng nước muôn trùng, nó nhìn chẳng có ra cái gì cả. Nhìn nó nhỏ đến độ thảm thương, rất là tội nghiệp. Tài công bắt đầu lo sợ tới những cơn sóng lớn.
ladieubongg
member
REF: 538342
05/07/2010
ĐOẠN KẾT
Thế là cả bọn được ở lại trên Tàu Hồng Kông.
Ngày hai buổi ai muốn muốn phụ các ngư phủ mắc câu thả lưới thì phụ - câu cá bằng máy, mồi được mắc vào những lưỡi câu đã được gắn vào những cuộn dây cước to gần bằng dây điện, cuộn thành những cuộn khổng lồ như bó rạ, dài cả hằng cây số. Mồi mắc tới đâu thả xuống đến đó. Khi mắc xong hết cuộn cũng mất khoảng chừng hơn tiếng. Mắc xong đầu này kéo đầu kia lên. Chỉ có mắc mồi là bằng tay, còn thả mồi và kéo lên thì bằng máy; thả xuống và kéo lên từ từ trong khi tàu cũng vẫn cứ chạy từ từ. Khi kéo lên hầu hết các lưỡi câu đều có dính cá, chỉ việc gỡ những con cá đủ kích thước, còn không đủ đều phải thảy xuống, sau đó khiêng vào đổ xuống hầm tàu đông lạnh - nếu không muốn phụ câu thì cứ mặc sức ăn rồi ngủ, hoặc ra boong tàu ngồi mơ mộng, hoặc xúm nhau lại cười đùa, bàn tính chuyện tương lai… Còn những bữa ăn thì khỏi nói, ăn toàn những cá tươi, ngon nhất.
Phải nói những ngày ở trên Tàu Hồng Kông là những ngày thần tiên nhất đời đối với LDB!
Có ai biết đâu chuyện tình cờ
Có ai đoán đâu nào mà ngờ
Vào một đêm trăng sáng
chuyện thần tiên lai láng
lắng nghe tâm hồn nhịp nhàng
Thiết tha với cung đàn bàng hoàng
nhấp say chén men rượu nồng nàn
dìu hồn ta đi tới
Nhịp thần tiên phơi phới
viễn du cho hồn chơi vơi
(Giấc Mộng Viễn Du. Nhạc và lời của Văn Phụng)
Ngao du như thế cho đến trưa ngày thứ ba thì một người thủy thủ chạy ra báo cho cả bọn biết rằng:
- “Có một chiếc tàu rất lớn của Mỹ đang ở gần đây, trên tàu đó cũng đã có nhiều người tỵ nạn . Chúng tôi đã liên lạc được với họ qua radio, chỉ trong vòng 15 phút nữa Tàu Mỹ này sẽ lại đây và chúng tôi sẽ chuyển các bạn qua tàu của họ”
Cả bọn nhẩy lên reo mừng và hồi hộp chờ đợi! Quả thật, chỉ 15 phút sau một chiếc Hạm Đội khổng lồ của Mỹ đã ngừng ngay trước mắt.
Lập tức, các người trên Tàu HK vội vàng cùng với những người lính Mỹ chuyển cả bọn qua tàu lớn. Chiếc Hạm Đội lớn đến nỗi có cả sân bay cho trực thăng đáp xuống.
Khi việc bàn giao đã xong xuôi, người của hai bên: Ngư phủ trên Tàu HK và Thủy thủ trên Hạm Đội Mỹ còn bắt tay và trao quà cho nhau nữa; bên này thì tặng cá, còn bên kia tặng thuốc lá.
Mỗi khi nhớ lại, LDB tự trách cả bọn sao vô tình quá. Chỉ vì vui mừng đến nỗi quên cả nghĩ đến chào và cám ơn những người đã cứu mình. Trong suốt 3 ngày như thế cũng không hề nghĩ tới chuyện đó hoặc xin địa chỉ. Tiếc quá! Phải chi có được những tấm hình chụp nữa thì tuyệt biết bao!
Giờ đây không biết mười ba người kia có ai còn nhớ đến những vị ân nhân này không, Riêng đối với LDB thì vẫn thường nhớ đến họ, nhất là trong những lời cầu nguyện: “Xin Chúa trả công vô cùng cho những kẻ làm phúc cho chúng con”.
Trên chiếc chiến Hạm Mỹ này đã có 114 người Việt tỵ nạn được họ vớt trên Biển Đông. Thêm 14 người nữa nên trở thành 128 người.
Chiến Hạm này sau đó đã thẳng đường chở mọi người về Subic Bay, ở Manila, Philipines. (Hồi đó USA có căn cứ đóng ở Subic Bay).
Sau này khi lập hồ sơ nhập trại ở Manila, cũng như khi được chuyển về trại Palawan, nhóm người này được gọi là ‘Group 128 Subic Bay’.
Hồi đó các đệ tam quốc gia đã thỏa thuận với nhau là nước nào vớt người nước đó phải có trách nhiệm nhận người mình đã vớt. Vì thế 14 người ai cũng đi Mỹ trong vòng 2 tháng sau ngày đến trại, chỉ có LDB vì xin đi Úc nên đã phải chờ 15 tháng.
***
Chuyến vượt biên của LDB đã được kết thúc một cách tốt đẹp!
-HAPPY ENDING-
---------------
Cám ơn cả nhà đã ủng hộ và khích lệ để người kể có hứng thú kể hết câu chuyện.
Thân mến chúc mọi người một Weekend thật tuyệt vời.
Ladieubong
"KHÔNG CÓ GÌ QUÍ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO!"
(Hồ Chí Minh)
Ladieubong may mắn, nhưng có biết bao người đã bỏ mình trên biển cả cũng vì hai chữ TỰ DO.
Xin được một phút im lặng tưởng niệm.
tiger84
member
REF: 538365
05/07/2010
Chúc mừng bà Bong bóng đã đến được bến bờ tự do....Ủa chưa tới Úc mà....còn bên đảo Palawan thì sao ....có sung sướng cực khổ có bị ....bị...bị gì nữa hong dị bà Bong bóng ????????
Tàu của Thầy An thì còn đang lưng chừng ...hỏng biết có còn đụng đầu với cướp biển nữa kg ??? đang hồi họp chờ đợi ...
Còn chiếc tàu VT666 của Bác LyNhat thì cũng chưa thấy gì ...tàu bự dị mà tối ngày cứ lo sóng lớn kg hà ....
Giờ nầy bắt đầu xuất hiện thêm chiếc tàu chuẩn bị ra khơi vượt biển của Bác Binminhtoi...
Các bạn chờ đón đọc thêm coi tàu của cha nội nầy có bị gì hong nhen...
binhminhtoi
member
REF: 538371
05/07/2010
tiger84 -REF: 538365 -Date:05/07/2010
Chúc mừng bà Bong bóng đã đến được bến bờ tự do....Ủa chưa tới Úc mà....còn bên đảo Palawan thì sao ....có sung sướng cực khổ có bị ....bị...bị gì nữa hong dị bà Bong bóng ????????
Tàu của Thầy An thì còn đang lưng chừng ...hỏng biết có còn đụng đầu với cướp biển nữa kg ??? đang hồi họp chờ đợi ...
Còn chiếc tàu VT666 của Bác LyNhat thì cũng chưa thấy gì ...tàu bự dị mà tối ngày cứ lo sóng lớn kg hà ....
Giờ nầy bắt đầu xuất hiện thêm chiếc tàu chuẩn bị ra khơi vượt biển của Bác Binminhtoi...
Các bạn chờ đón đọc thêm coi tàu của cha nội nầy có bị gì hong nhen...
===================
Ông nội Cọp nầy nói cũng đúng đó nha...còn 15 tháng ở Palawan thì ra sao rồi..Ladieubong? Anh Annguyen thì đang trong tình trạng hồi hộp...không biết có qua được kg? Tàu anh Lynhat thì tài công đang lo sợ....
Tàu tiếp tục đi cho đến gần sáng không gặp trở ngại gì cả. Mặt biển rất phẳng lặng nên vài người luôn cả tôi đến ngồi trước đầu tàu nhìn trời nhìn mây. Vì cả một đêm không ngũ, quá mõi mệt nên tôi thiếp đi lúc nào cũng kgông biết. Đến chừng nghe tiếng la có hải tặc thì vội vàng mở mắt ra và hỏi một người bên cạnh. Anh ta cho biết là ông trung uý (thuyền trưởng) nhìn thấy (nhìn qua ống dòm) có một chiềc tàu nhỏ hơn tàu mình,khoảng một nữa đang chạy rất nhanh về hướng mình. Ông ta mới kêu gọi thanh niên trên tàu cầm búa và dao thủ sẳn (trên tàu có rất nhiều dao và búa. Vì định dùng khi tới đảo để xài và phòng thủ hải tặc) khi nào tụi nó quăng dây lên câu tàu thì chặc dây ngay lập tức.
Khoảng chừng mười phút sau thì nó tiến đến gần. Tôi nhìn thấy trên chiếc tàu đó lố nhố đếm được 5 cái đầu. Thuyền trưởng cho hay là không thấy tụi nó cầm súng nên anh em cứ bình tỉnh chia nhau đứng xung quanh tàu. Cũng nên nói là tàu tôi đi đăng kí bán chính thức. Nên chủ tàu sếp đặc rất chu đáo, vì cả gia đình ổng trên tàu. Ông ta sắp sếp cho chắc ăn,tìm một thuyền trưởng là trung uý hải quân, một tài công chuyên nghiệp lái tàu đánh cá, một ông bác sĩ, và khoảng mười thuỷ thủ (thật sự có bốn thuỷ thủ đã từng đi tàu đánh cá thôi)...
tiger84
member
REF: 538372
05/07/2010
Dị mà tui tưởng đâu là tàu của anh được gặp tàu "nữ tặc" chứ hehehehe.......làm mừng hụt dùm cho anh hahahahah...........
binhminhtoi
member
REF: 538374
05/07/2010
tiger84 -REF: 538372 -Date:05/07/2010
Dị mà tui tưởng đâu là tàu của anh được gặp tàu "nữ tặc" chứ hehehehe.......làm mừng hụt dùm cho anh hahahahah...........
=========
Củm ơn lòng tốt của ông nhiều...nếu gặp được tàu "nữ tặc" chắc giờ nầy tui trở thành "king of the sea" rồi phải không cha.....cha nội...kakakaka
tiger84
member
REF: 538379
05/07/2010
Hahahahahah......... hỏng biết nói gì chỉ biết ngồi cười thôi nè hahahahahah............tưởng đâu anh gặp được "nữ tặc" chắc câu chuyện hấp dẫn lắm áh hahahahah........
tiger84
member
REF: 538380
05/07/2010
Xin được một phút im lặng tưởng niệm.(LDB)
*******************************
Bà Bong bong ơi .....tui cũng đang 1 phút tưởng niệm cho những người nằm xuống vì tự do nè .......................
ladieubongg
member
REF: 538386
05/08/2010
"Ông nội Cọp nầy nói cũng đúng đó nha...còn 15 tháng ở Palawan thì ra sao rồi..Ladieubong?"
Binhminhtoi
------
15 tháng ở trại tỵ nạn cũng vui lắm và có rất nhiều kỷ niệm.
Đó là những tháng ngày vô tư, chứa chan hy vọng ở tương lai.
Sau này LDB lại có dịp trở lại trại tỵ nạn Palawan làm việc 3 năm cho UNHCR (từ năm 1990 đến năm 1993), lúc chương trình thanh lọc và bị hồi hương đối với những người tỵ nạn bắt đầu.
Suốt thời gian này, LDB cũng đã có dịp giúp đỡ nhiều người đậu thanh lọc,
và cũng đã được gặp lại các Sisters người Phi và Sister Pascal (người Việt), những người mà hồi xưa đã giúp đỡ LDB. Tuy đã qua 10 năm nhưng các Sisters cũng vẫn nhớ và nhận ra LDB.
sunrise2010
member
REF: 538425
05/08/2010
Hồi ký Chị Bông viết xong zùi, đoạn kết đọc nhẹ nhàng & rất có hậu.
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây" em thấy câu này hợp với đoạn kết cuả
hồi ký Chị vì sau đó chị đã tình nguyện quay lại làm những công việc từ thiện xã hội ở trại tỵ nạn Palawan.
Đọc hồi ký chị thấy vưà ngậm ngùi, vưà lo sợ & đến đoạn kết thì
thấy vui & nhẹ nhàng thanh thảnh hẳn ra! Thích.
Bác Lý ui! Zen là "phi nhưn" chớ hõng phải "thuyền nhưn" ...đi hụt lúc nhỏ
1 lần zùi nghĩ đến sóng nước nên rét lun. (Lúc nhỏ zià quê ngoại xém chết
đuối khi bơi sông nên woảng hồn nên nhát á!) Zen chờ Bác viết đọc típ nè.
Anh Anguyen & anh Binhminh rảnh rảnh viết tiếp nha.Chờ!
Cúi từn chúc chủ nhà & mọi ngừ an zui.
ladieubongg
member
REF: 538453
05/08/2010
Zen ui, thật ra chị đã trở lại trại Palawan làm việc có lương chứ không phải thiện nguyện. Nhưng dù có lương hay không nếu muốn ta cũng vẫn có thể giúp đỡ người khácđược.
Thật ra chị đã làm cho United Nations High Commissioner for Refugees từ năm 1991 to 1994. Công việc của chị lúc đó là:
- Managed unaccompanied minor children’s (UNAM) cases during the best interests determination process including interviewing, case reporting, and counseling;
- Liaised with in-camp agencies providing support services for UNAMs and other especially vulnerable persons and monitored service implementation and the beneficiaries’ well being;
- Provided counseling to Vietnamese asylum seekers during and after the refugee status determination process.
Tạm dịch là coi sóc, theo dõi, tư vấn và báo cáo tình trạng của các em thiếu niên không có gia đình và những người tỵ nạn trước và sau khi thanh lọc.
Bên này trong công việc hiện tại, thỉnh thoảng chị cũng vẫn gặp những người đã được chị giúp đỡ trong thời gian đó.
sunrise2010
member
REF: 538457
05/08/2010
Công việc từ thiện xã hội lúc nào cũng vất vã
Chị à.
Lúc sinh viên em có thời gian nên theo mấy soeur
ở nhà thờ giúp chút đỉnh & có tiếp xúc những người giống
như Chị vậy. Họ đi đến những nơi như Châu Phi, nơi xãy
ra chiến tranh đói khát nhiều căn bệnh lây nhiễm...nên em
hiểu & biết những công việc họ làm.
Họ làm trước hết cũng là tình người & họ rất yêu thích công
việc y như Chị zậy đó. Cúi tuần zui nhiù nha Chị.
ladieubongg
member
REF: 538462
05/08/2010
Đúng vậy Zen à, làm những công việc xã hội mà không có tấm lòng thì sẽ mau chán và dễ bỏ cuộc.
annguyen1
member
REF: 538572
05/08/2010
Chào LDB,Sunrise và các bạn Tiger,BMT, Bác Ly:
Mình nghe chuyện VB của mỗi người chúng ta, thì chắc kết cuộc luôn
là êm đẹp, chứ nếu xấu ,thì chắc không còn sống mà kể lại rồi.
Riêng LDB cũng đã có dịp trở lại chốn cũ để làm việc và giúp đỡ người đi
sau ,thì cũng là một nghĩa cử có ý nghĩa nhiều.Rất cảm động,riêng mình
chỉ tiếc là không làm vậy,vì bận rộn cuộc sống nơi xứ người.Nếu cho mình trở lại thời cũ,chắc mình sẽ nhận đi làm liền. Vì không phải lúc nào cũng có dịp
trở lại chốn cũ,và làm một việc ý nghĩa nào đó trong cuộc đời mình.
Những bạn nào đã từng là người VB,hay tò mò muốn biết thời điểm ấy
người VB sống ra sao,tâm tình họ,vì họ là những người VN ở khắp nơi
trên thế giới bây giờ ..có thể vào trang này :
http://www.vnbp.org/
(st):
"Ðể hiểu hiện tại và dự đoán được tương lai, người ta phải biết đủ về quá khứ, đủ để có được cái hiểu về lịch sử của một dân tộc ". 20-1-80
Lee Kuan Yew (Lý Quang Diệu ,Cựu TT Singapore)
annguyen1
member
REF: 538612
05/08/2010
Chúc tất cả các bạn cuối tuần an lành.
Mình kể típ chuyện phiêu lưu du kí ngoài biển Đông ,của tên nhóc
thiếu niên từ TP Sề-Gềnh :
Mình sẽ không kể những chuyện về hải tặc mình biết đuọc sau này ,khi lên đảo
nghe người khác kể, vì nghĩ chuyện đã qua,và không muốn gợi lại những câu chuyện buồn ,ngay cả những chuyện mà hồi chưa đi,mình đã biết xảy ra cho nhiều
người hàng xóm,bạn bè.
...Ghe mình sau khi bị lột vàng ,ai nấy đều bắt đầu lo sợ những tàu khác đang lảng vảng gần đó sẽ vào ăn cuớp nữa thì quả là khốn. Giữa lúc ấy thì tên thủ lãnh đã băng bó xong 2 người anh em kia (sau này họ đi định cư Đức,ở trại có 1 tháng,nghĩa là nhanh,có lẽ phái đoàn Đức nghe kể
chuyện tai nạn như vậy ?), hắn ra lệnh đàn em quăng dây để kéo thuyền mình đi với tàu hắn. Lúc này trời tối hẳn rồi.,chỉ nhìn thấy nhiều ánh đèn từ những tàu lạ đang đốt lên. Không biết hắn tính làm gì đây.,chỉ thấy ánh đèn chung quanh từ các tàu lạ từ từ xa dần, và trong đêm tối chợt nghe tiếng tài công mình nói lớn :" Nó đã chặt dây kéo và quăng 1 cái thùng lên tàu mình !".Mọi người không hiểu chuyện gì vì diễn biến quá nhanh, vội khui cái thùng đó ra thì thấy có đèn pin,bản đồ,La Bàn,đồ ăn,thuốc lá..kèm chỉ dẫn đến Mã lai,cách chỗ này khoảng thêm gần 1 ngày đi.!
Đến lúc đó, mọi người cho rằng bọn cuớp này,chỉ là dân chài bình thường,sẵn dịp trở thành hải tặc,kiếm ít vàng,và sau đó chúng nó giúp lại mình
cho đồ đạc,chỉ dẫn, hầu coi như làm việc thiện, vậy không ai trách ai cả,có qua ,có lại.Chưa kể kéo mình đi 1 đoạn,ra khỏi những tàu kia,để tránh tai hoạ??? . Đây là phép lạ chăng, tên thủ lãnh đổi ý kiến ?
Có lẽ vậy. Dẫu sao ,mọi người cũng thở phào nhẹ người. Giữa đêm tối mù,nhìn tận chân trời ,chợt thấy có vầng ánh sáng màu vàng đỏ cả góc trời ,nhóm tài công nghĩ là đất liền hay dàn khoan,nên quyết định mở hết tốc độ chạy về hướng đó.
Mưa lại rơi như trút, những đợt sóng nhấp nhô từ đâu kéo tới,con tàu nhỏ lại chao qua lại ,đầu mũi lúc thì bay lên cao,rồi cắm đầu xuống theo từng cơn
sóng đẩy,quả thực kinh hãi.
Nó có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào. Ngoài biển khơi thỉnh thoảng hay có những cơn giông bất chợt,không đoán được,cho dù là giữa mùa biển êm cũng vậy.,mỗi lần như vậy ,ai cũng một phen ớn lạnh,không dám nghĩ ,chỉ nhắm mắt..chờ hết !Sóng mạnh có thể làm nứt tàu luôn,vì tàu VB đều là dạng chạy ở sông,lạch,không phải để đi ..biển xa với cả gần trăm mạng như vầy,chưa chìm ở VN là may (có tàu đã bị vậy,chạy chút là chìm luôn ngay tại VN!) .,mọi người lại uớt nhem,nắm chặt lấy nhau,vì sợ có thể bị hất văng ra ngoài như chơi,không ai dám chợp mắt ngủ,sợ quên,sẽ rớt ra ngoài .Tôi quơ tay 2 bên móc tay với người bên cạnh,cứ thế cả khối người dính thành chùm,lúc nghiêng qua trái,lúc qua phải,những đợt sóng đưa mọi người lên cao (cỡ 2 m),rồi nhấn xuống
cùng độ sâu như vậy,ai cũng thầm cầu khẩn trời đất,hay hét lên theo từng đợt
sóng ,nuớc tràn vào ,rồi trôi sang bên kia.
Không biết bao lâu như vậy,vì tối qúa,vì chỉ nhắm mắt mong qua bão,vì sợ hãi..Trong mấy hôm như vậy ,hầu như ban ngày còn ngắm nhìn chung quanh,cho tới đêm xuống hay gặp bão,chỉ cần nhắm mắt..là xong ! Sáng hôm sau đã thấy rõ cột giống giàn khoan,có khói và vài chấm nhỏ chung quanh. Mọi người mừng lên la hét
um sùm, nhắm hướng đó chạy tới,thấy gần vậy ,mà chạy tới giữa trưa mới tới (*tàu dỏm nên..chạy chậm). Lúc này thấy 1 cái tầu chở dầu cao như nhà cao 10 tầng chót vót, neo đậu cạnh 1 cái bệ giống dàn khoan, có vài cái trụ tháp bên cạnh nó. Một số thanh niên đã nhảy xuống để bơi và leo lên cái trụ đó. Mọi người tỉnh hẳn,quên hết mệt nhọc. Tiếng nói trên microphone từ tàu đó bằng Anh ngữ, tôi nghe hiểu là nguy hiểm,đừng trèo lên cái trụ đó, nhưng chắc cũng chẳng mấy người hiểu., tàu tôi cũng ủi và quăng dây bám vào cái trụ đó.Thấy mấy thuỷ thủ trên cao tò mò nhìn xuống chúng tôi,chỉ trỏ..2g trưa rồi.
Tàu tôi quyết với nhau là không đi nữa. Cột vào trụ của họ ,và ..ăn vạ...
Chủ tầu yêu cầu mấy cô,bà,con nít..giả vờ ..bất tỉnh, nằm ..lăn quay ra,
còn mọi người khác cũng nên làm bộ..gần ..xỉu (hổng tính đám đã bơi lên cái trụ ).
Không ..có gì xảy ra cả !!!
tới chiều ,sau khoảng 3hr ..ăn vạ như thế, bỗng 1 chiếc tàu lớn khác chạy tới,đảo chung quanh ghe tôi một lát rồi..đi chỗ khác,nửa tiếng sau, 1 tàu ngoại quốc khác cũng chạy tới, mà trên đó thấy hơn 50 người VN ,giống dân VB như tôi,đứng trên đó,họ hét to lên : "Chờ tàu khác tới vớt bây giờ".Tàu đó đã vớt nhóm người này,trước đó vài tiếng. và nó dừng lại ở đây,để chờ 1 chiếc khác cũng chạy tới ,chiếc tàu này tên "Hill Tide 2",thuyền trưởng người Mỹ,và cùng với 10 thuỷ thủ,họ lần lưọt nhảy qua tàu tôi,đưa đàn bà ,con nít,sau cùng thanh niên qua tàu họ. 5g Chiều.
Tới đây ,tôi không quên buổi chiều thứ Hai trong tuần đó : nắng ấm, biển êm,tàu Hill Tide 2 to lớn,vớt tôi lên.Những người lạ đầy lòng nhân ái. Tôi thầm cám ơn Chúa đã cho tôi,những người đồng bạn trên tàu, đuọc sống và đến bên kia bờ đại dương sau 4 ngày đêm ,làm quen với hải tặc (loại hiền) và vài cơn bão đêm khủng khiếp (sau này khoảng hơn 10 năm,tôi mới không còn những giấc mơ ,ác mộng về sông nuớc) .
Tôi nhớ,lúc được lên tàu lớn, tôi đã nói thầm
trong gió biển :" Má ơi ! Con đã được sống, Má sẽ nhận đuọc tin vui sau,nhưng con tin,má sẽ cảm nhận đuọc ngay giờ phút này !".
Sau này ,Má nói, từ khi tôi đi, Má muốn chắc ăn (dù tin ông thầy ML mù),lại đi coi ông cụ thân sinh GS DVH (cũng gần nhà tôi, đường LVS,Phú Nhuận bây giờ), và cụ gieo quẻ ,phán :" Đi được ! 10 ngày có tin tốt ! ". Má về,và ăn ngủ ngon lành, không lo gì cả,dù thời gian trôi qua,bặt tin. Nên khi thư tôi nhờ 1 người thuỷ thủ ngoại gửi về sau báo tin, má cũng thấy bình thường. Chưa kể tàu tôi ,nhiều người cũng đã báo tin về VN theo nhiều đuòng khác nhau cho người nhà, một đồn trăm..rốt cuộc ai cũng biết hết. Đó là cách đưa tin miệng hồi đó. Dĩ nhiên tàu chìm, hay bị CA bắt, thì rồi cả nhóm thân nhân trong tàu ấy ,họ cũng báo nhau và biết trước hết.
Khi lên tàu ,họ đưa xà bông tắm nuớc ấm, khám bệnh,quần áo,nấu cháo ăn (không cho ăn đồ ăn thịt..).Nhìn lại chiếc tàu mình thấy nhỏ xíu,xác xơ, tồi tàn, họ xuống kiểm tra lần nữa, rồi ủi 1 cái ,tàu chìm xuống biển luôn ! tàu này đi thêm 2 ngày nữa mới ghé Mã Lai thả chúng tôi xuống trại Buồn Lâu Bi Đát (Pulau Bidong). Chiếc kia thì nghe nói chở nhóm đuọc vớt trc chúng tôi, đi Indonesia.
Nên lúc đó 2 nhóm tàu người VB VN đuọc vớt gần chỗ nhau,chỉ kịp nhìn và nói với nhau trên biển lúc đó thôi.
Đến đây ,kết thúc câu chuyện VB ,tương đối êm xuôi,nhung cũng đầy hãi sợ,nhất là ám ảnh sóng biển.
Phần sau ,đến trại tỵ nạn,cuộc sống ..thì lại là chuyện dài khác.Nói chung cũng êm thắm, chỉ chờ đuọc đi định cư, một cuộc sống khác hoàn toàn.
Rồi những nhóm đó,như tôi, qua thời gian,lại bảo lãnh người nhà qua, sinh con đẻ cái,về VN lập gđ, dần dần ra nhiều thế hệ sau, đông đúc, hình thành các cộng đồng người Việt, hiện diện khắp nơi trên thế giới sau này.
Chúc các bạn đã theo dõi mọi niềm an vui cuối tuần.
Tôi thật cũng không muốn kể,chuyện lâu rồi, nhưng do sự tình cờ bạn Rabit đã gợi nhớ đén ,thấy thật gần gũi,nên tôi đã viết. Ít nhất viết cho tôi, và cho Bạn.
Cảm ơn bạn chủ nhà đã cho dịp đuọc kể về chuyến đi ..tưng tửng của tôi lúc còn nhỏ. Có lẽ hơi giống chuyện "Dế Mèn Phiêu Lưu Ký" của nhà văn thủơ nào.
Nghĩ đâu viết đó,tuỳ rảnh,nên văn cũng không như ý.Nhưng mong chuyển tải được phần nào.
lynhat
member
REF: 538656
05/09/2010
Xin chào LDB, Sunrise Tiger 84, Binhminhtoi , Annguyen1 và các bác khác cuối tuần vui vẻ :
================
Vùng biển nầy ở đây chắc là sâu lắm, dòng nước nó đậm đen giống như là dầu hắc. Khiến cho nhiều người nhìn thấy bợn dạ sắp mửa ra rồi. Thỉnh thoảng có vài đàn cá heo chạy theo tàu VT-666 đùa giỡn, làm cho mấy người già cả tin tưởng dị đoan, chim sa cá lội trước mặt là điềm dữ, nên họ kêu chủ ghe lấy gạo lấy muối ra cúng lạy. Một cuộc cầu nguyện, Đạo Phật, Đạo Thiên Chúa, tạo thành một bản đồng ca dị chủng vang rền trên biển vắng.
Không biết sự cúng vái, cúng lạy có linh nghiệm gì hay không. Vậy mà khoảng chừng 20 phút sau đàn cá heo lặn đi đâu mất tiêu.
Hơn 350 người bắt đầu mỏi mệt khi cơn nắng giữa biển khơi hắt xuống khô da. Trong hầm tàu thì mùi ói mửa, mùi không tắm, mùi phóng uế, v…v làm cho con người ta càng thêm khó chịu. Tới bữa ăn họ ăn uể oải, người nào người nấy nhìn cũng thất thần. Nhứt là mấy ông bà già từ nhỏ đến lớn có khi nào thấy biển lần nào đâu?
Tài công biểu mấy thủy thủ lo nấu cơm. Hỏi cô bác nào bệnh, thì bắt thêm nồi cháo. Nhớ chia đều mỗi người một chén húp đỡ thôi, đừng để cho ai lấy nhiều, có người thì không có… Nói thì nói vậy, chớ phục vụ ăn uống trên 350 người không phải là chuyện dễ dàng.Trên tàu chỉ có tài công, thợ máy và thủy thủ mới có quyền đi lại. Còn lại bao nhiêu hành khách thì họ vẫn ngồi im. Ông chủ ghe thỉnh thoảng cũng đi hỏi bà con cô bác cho có lệ, chắc lúc trước ổng hứa hẹn với người ta là chu đáo.
Đi đăng ký có tổ chức, có công an đưa ra cửa, mà như vầy. Còn trốn đi, đi chui, lương thực, nước uống thì làm sao đem theo cho đầy đủ. Đó là chưa nói vận tải chiếc ghe, máy móc làm sao cho bảo đảm. Bởi cuộc vượt biển nào cũng bắt buộc con người phải đổi bằng tánh mạng.
Phải nói nước Mỹ họ sáng chế ra máy đi biển rất bền, như loại máy REY 6 nầy. Nó có thể chạy cả tháng trời trên biển mà không cần tắt nghỉ để nguội máy. Cái máy REY 6 được làm nguội bởi hệ thống nước cho nên tàu VT-666 đã vượt qua một chặng đường khá dài mà máy chạy vẫn em ru, vẫn chưa xịt khói.
Tàu VT-666 vẫn lầm lũi đi trên mặt biển, không còn hy vọng gì được tàu buôn cứu vớt nữa rồi. Vì bao hy vọng đều đã lụi tàn, khi trước mắt mỗi ngày đều có tàu buôn qua lại. Mọi người đều nhìn những tàu buôn bằng con mắt thờ ơ. Chớ không còn thiện cảm như lúc trước hay là đấng cứu tinh sẽ cứu họ.
binhminhtoi
member
REF: 538729
05/09/2010
Chúc tất cả các bà mẹ có một ngày vui và sức khỏe dồi dào... trong ngày biết ơn mẹ hôm nay. "HAPPY MOTHER'S DAY".
==================
Xin chào tất cả các bạn.
Câu chuyện của Ladieubong và anh Annguyen rất là ngoạn mục và kết thúc quá tốt đẹp và nhiều mai mắn. Còn chuyến tàu của anh Lynhat thì sau khi gặp mấy trận giông bảo và đã đến được hải phận quốc tế rồi. Không còn lo âu về chuyện hải tặc Thái Lan nữa. Nhưng chưa biết là có bị trở ngại về việc gì khác trước khi đến được bến mơ không? Chúng ta hãy chờ đọc tiếp...
==================
Còn về câu chuyện của tôi là: sau khi chiếc tàu lạ tiến đến gần khoảng độ 100 mét thì nó lượn chung quanh tàu 2 lần rồi bỏ đi. Không biết họ là ai! Nhưng chắc chắn không phải là hải tặc chuyên ngiệp, ví họ không mang vũ khí. Tàu tiếp tục đi trong yên bình cho đến trời ngã tối thì có cơn giông nhẹ. Sóng đưa tàu lên rồi xuống khoảng độ hơn một giờ đồng hồ. Nước biển tràn lên boang tàu rồi cũng chảy xuống theo hai bên. Đến khoảng gần nữa đêm thì có một bà bị đau tim và qua đời. Bác sỹ không cứu được. Sau khi cúng kiến và cầu siêu cho bạ ta xong thì họ tẩn liệm bà bằng cách quắn vải chung quanh. Đợi trời sắp sửa sáng thì làm lễ chôn cất bà bằng cánh là gởi bà vào lòng đại dương. Trên tàu chợt im lặng, mọi người đều buồn và chìm đắm trong suy tư riêng. Khi ánh sáng bình minh tới thì mọi cảnh vật trở nên xinh đẹp, màu hồng lấp lánh ở phương đông của chân trời, tỏa xuống một vùng biển rất đẹp mắt nên mọi ưu tư của mọi người cũng biến mất. Tàu đi độ vài tiếng nữa thì mọi người hớn hở reo lên tàu lớn đang chạy ngang đàng trước. Biết là đã tới hải phận quốc tế rồi nên ai cũng vui mừng. Thuyền trưởng bảo anh em thủy thủ đốt lửa lên và treo cờ trắng với ba mẫu tự "SOS" để gây sự chú ý từ chiếc tàu đang chạy ngang trước mặt. Nhưng vô ích họ không màng tới và lúc sau thì biến mất. Lại thêm một chiếc nữa xuất hiện khoảng hơn một giờ sau, và trên tàu cũng làm y như lần trước nhưng rồi cũng thất vọng. Và tàu cứ tiếp tục chạy và thỉnh thoảng cũng thấy tau buôn nhưng không làm như những lần trước vì mọi người đều thất vọng. Còn tiếp...
binhminhtoi
member
REF: 538738
05/09/2010
@ JD, ông tìm tài liệu rất hay. Xin ông tìm luôn coi bao nhiêu người không đến được bến bờ mà phải bỏ mình trong biển cả. Củm ơn ông trước nha. Chúc ông và bà xã ông và tất cả các bạn một ngày hạnh phúc trong ngày nhớ ơn mẹ...